Chap 3

250 25 4
                                    

Rồi bỗng có một khoảng thời gian tôi bắt đầu lạnh nhạt với Yoongi. Những cuốc điện thoại dần ít hẳn, cả khi gọi cũng chỉ hỏi thăm dăm ba câu là nhanh chóng cúp máy. Tôi cũng chả thèm để ý đến cảm xúc của em. Sẽ không có gì xảy ra, nếu tôi không đem lòng...yêu một người khác nơi đất khách...

Người ta nói xa mặt cách lòng quả là không sai...

Cô gái đó tên là Ami, cũng là một du học sinh như tôi. Là một người khá là xinh đẹp, tính tình tốt bụng. Cùng từ đất nước Hàn Quốc sang đây, nên tôi khá thân với cô ấy, cũng hay tâm sự cho nhau nghe. Nhưng tôi chưa bao giờ kể về Yoongi cả. Chẳng biết lúc đó tôi có nghĩ đến Yoongi không nữa mà buộc miệng ngỏ lời với người ta. Có phải là rất đáng trách không ?

"Taehyung, em lại nhớ anh rồi !"

Giọng Yoongi mè nheo qua màn hình điện thoại, em vùi đầu trong chăn, đầu tóc rối bời chắc vì ôn thi dữ lắm...

"Dạo này khá bận..."

Giọng điệu tôi có chút vô cảm, em im lặng nhìn tôi hồi lâu...

"Hyungie, em mang trái cây qua nè..."

Tiếng Ami vọng vào, cô chạy lại hôn lên má tôi. Qua màn hình tôi thấy rõ cái vẻ bàng hoàng của Yoongi. Đợi Ami vào trong tôi luống cuống giải thích...

"Tại bên đây thoáng nên chỉ hôn để chào nhau thôi, cô ta là bạn...."

"À..."

"Anh sẽ gọi cho em sau, cúp máy nhé !"

Em chỉ im lặng gật đầu rồi lặng lẽ cúp máy. Gạt qua mọi cảm xúc hay suy nghĩ về em, tôi tiến đến chỗ Ami, vòng tay ôm từ phía sau, ôm người con gái mà khiến tôi cảm thấy bản thân hạnh phúc nhất bây giờ.

"Để em cắt trái cây cho xong đã..."

Tôi hôn nhẹ lên máy tóc, ôm cô gái đó thật chặt mà vẫn không thấy bản thân thật đáng xấu hổ hay thật đáng trách. Làm tổn thương Yoongi, và cả cô gái vô tội đang ở gần tôi nữa...

Cũng hơn một năm xa Yoongi, rồi đến ngày em ấy bảo đã tốt nghiệp, tuy không giành được học bổng nhưng số điểm thi đại học của em khá cao, đủ để đậu vào trường có tiếng tại Seoul.  Em còn nói vài hôm nữa sẽ sang đây để gặp tôi. Chẳng biết là nên vui hay nên buồn nữa...

Trước đó vài hôm, em gọi điện thoại cho tôi, lần này không facetime nữa...

"Taehyung này... Anh có còn yêu em không ?"

Giọng em run run qua chiếc điện thoại, hình như sắp khóc. Tim tôi nhói lên đến lạ vì câu hỏi của em. Hình như bản thân cũng bắt đầu thấy chột dạ, tôi là người có lỗi...

"Sao em lại hỏi thế ? Anh vẫn luôn yêu em mà .."

"Chỉ là bản thân em cảm thấy sợ, từ lúc cô gái đó...từ hôm nào đó anh bắt đầu lạnh nhạt với em."

Tôi im lặng một hồi lâu, rồi nhẹ giọng đáp lại...

"Anh xin lỗi..."

Tại sao ?"

Xin lỗi vì điều gì ? Tại sao phải xin lỗi, tâm trí tôi rối bời, người đau lòng nhất vẫn là Yoongi kia kìa...

"Vì đã khiến em cảm thấy buồn..."

[Shortfic][TaeGi] Thương nhớ hoang đường Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ