Phận đàn bà

379 21 13
                                    

Mấy ngày sau khi mẹ Nhâm mất, Nhâm trông gầy đi hẳn

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Mấy ngày sau khi mẹ Nhâm mất, Nhâm trông gầy đi hẳn. Mới hôm nào gương mặt trái xoan vẫn còn trắng trẻo và bầu bĩnh, nay đôi gò má đã hốc hắc, hai mắt sưng húp lên vì khóc nhiều. Người ta thấy nó chiều nào cũng ngồi bần thần trước thềm cái nhà phên nứa, ánh mắt vô hồn nhìn ra xa xăm, giống như mẹ Nhâm ngày trước. Ai cũng xót thương cho bà hai mệnh khổ, một đóa hoa sen diễm lệ từng được bao trai tráng trong làng săn đón. Nhâm – cô con gái độc nhất giống y hệt mẹ mình, từ mái tóc, nước da cho đến cả vóc dáng dong dỏng cao và giọng nói ngọt như mật rót vào tai. Người ta càng thương tiếc bà hai thì lại càng mong muốn Nhâm đừng đi theo vết xe đổ ấy để rồi chịu phải chịu bốn chữ "hồng nhan bạc phận".

Nhâm sinh ra đúng ngày rằm tháng hai. Hôm ấy tiết trời vẫn còn giá rét, lại còn có cả mưa phùn rả rích từ sáng sớm đến tận đêm khuya chưa dứt. Gió rít lên thành từng đợt, lạnh buốt đủ để khiến bất cứ người khỏe mạnh nào cũng điêu đứng. Thế mà ông Tư-gỗ, thầy Nhâm đâu có buồn để tâm đến những chuyện ấy! Ngày nào ông được trịnh trọng mời đi nhậu với mấy ông tai to mặt lớn trong làng thì ngày đó luôn luôn đẹp đẽ và tốt lành hơn bất cứ hôm khác. Vậy là ngay cả khi ánh sáng yếu ớt ban ngày vẫn chưa rời khỏi cái làng hẳn, ông đã khăn áo tươm tất ra đình.

"Còn ai trong xã này sướng hơn ông Tư-gỗ nữa. Có hai bà vợ hòa thuận, sắp tới lại còn chuẩn bị đón con trai đầu lòng."

"Ôi giời!" Ông Tư trông sướng ra mặt, nhưng phải giả vờ giữ kẽ. "Con cái là trời cho. Tôi chỉ mong cho bà hai mẹ tròn con vuông là mừng lắm rồi!"

Nói xong ông lại nâng chén rượu lên mời từng người, ngực cứ ưỡn ra và gương mặt ra vẻ kẻ cả.

Oái oăm thay, ngay giữa cái lúc ông Tư- gỗ đang say sưa chuyện trò với mấy ông bạn nhậu về những đủ thứ trần đời, bà hai bất chợt chuyển dạ. Số bà cũng đến khổ! Bà nằm trong một cái gian phòng ọp ẹp gần cái kho cũ ở tít tận ngoài ngõ nên tiếng í ới kêu giúp cũng chẳng to hơn tiếng muỗi vo ve ở nhà trên. Lúc ấy đương canh hai, trời tối mịt mù như hũ nút và mưa phùn thì vẫn cứ kéo đến cùng với những cơn gió cắt xé da thịt. Kể mà thằng ở hôm ấy không đau bụng đi ngoài ở vườn thì có lẽ cả hai mẹ con cũng tận mạng trong sự đau đớn và cô độc cùng cực đêm ấy rồi.

"Bà cả, dậy đi bà." – Huệ lay người đang say giấc nồng trên giường một cách khẽ khàng nhất như lay một bà hoàng. Kể ra cũng đúng, vì quyền hành của bà trong nhà cũng chẳng kém cạnh ông Tư là bao. "Bà hai sinh rồi."

Mới đầu bà Tư còn hơi ngái ngủ, nghe đến hai chữ "sinh rồi" thì lập tức ngồi bật dậy như bị ai đá vào bao tử một cái đau điếng người. Bà gấp gáp hỏi:

[Truyện ngắn] Phận đàn bàNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ