Chương 23

239 7 0
                                    


Lễ Tình Nhân Đẫm Máu

"Tặng cho em."

"Ôi, đẹp quá, cảm ơn anh."

Trên đường đều là những cặp đôi hạnh phúc, Vân Tiểu Hi nhìn mà đỏ mắt không thôi. Hôm nay là ngày lễ tình nhân, nhưng mà cũng không sao, tình nhân của cô—

Hì hì... Duẫn Thiên Khuyết tự nhiên lại hẹn với cô nha! Ôi! Quả thật giống như mơ, một khắc nhận được điện thoại kia, cô cũng đã gần bay lên trời rồi! Cánh phập phồng, hai mắt mở to, bay a bay~

"Công chúa xinh đẹp của ta, cuối cùng nàng đã tới."

"Hoàng tử..."

Sau đó là cảnh kiss nhi đồng không nên xem.

He he he...

Cho đến khi mẹ phát cuồng đá văng cánh cửa kia, thở hồng hộc chỉ vào cái mũi của cô mắng con "con nhóc kia," Vân Tiểu Hi mới từ ngàn dặm ở trên thiên đường trở về nhân gian.

Vân Tiểu Hi cầm chocolate tự làm đứng ở kho hàng hoang phế bên cạnh trường học. Đây thật sự không phải là nơi để hẹn hò, Duẫn Thiên Khuyết vì sao lại hẹn ở đây, thật không đủ lãng mạn. Quên đi, chỉ cần có hắn, dù có làm sao cũng biến thành giấc mộng thiên đường của công chúa.

Một chiếc Cadillac đen tuyền dừng lại cách cô khoảng mười mét. Cửa sau xe tựa hồ là được vệ sĩ mở ra, Duẫn Thiên Khuyết mặt mày hớn hở thoải mái xuống xe. Hoàng từ bước lại gần cô, khiến tâm cô như có ngàn con hươu chạy qua. "Tiểu Hi, hôm nay cậu thật đẹp."

Đương nhiên, cô đã mất gần hai giờ để tỉ mỉ trang điểm đó! "Cảm ơn." Ôi! Thì ra Duẫn Thiên Khuyết có tiền như vậy! Có cả xe hơi xa hoa, còn có vệ sĩ nữa.

"Rất giống hoa hồng, kiều diễm ướt át, hơn nữa đôi môi này—" Tầm mắt hắn dừng lại trên hai phiến môi đầy đặn phấn hồng, nóng rực bốc cháy.

"Cậu đang nói cái gì vậy." Vân Tiểu Hi thẹn thùng cúi đầu. "Đúng rồi, đây là quà, tặng cậu."

"Quà?"

"Hôm nay là lễ tình nhân mà! À, cậu đừng hiểu lầm, cho dù là bạn bè, cũng có thể tặng quà." Rụt rè một chút vẫn tốt hơn!

"À, như vậy sao!" Duẫn Thiên Khuyết tiếp nhận món quà được gói ghém tinh tế, như có chút đăm chiêu nói. "Tiểu Hi, nói cho cậu biết, tôi cũng có quà tặng cậu đó! Chờ tôi một chút!"

Hắn trở về bên cạnh xe, mở cửa sau, nói với người trong xe. "Xuống xe."

Một cánh tay run rẩy nhanh chóng bắt lấy tay áo của hắn, bóng người trong xe liều mạng lắc lắc đầu, rên rỉ khẩn cầu hắn. "Không, không cần, Duẫn Thiên Khuyết, xin cậu, đừng như vậy."

Duẫn Thiên Khuyết cười tàn nhẫn. "Không cần? Không phải cậu thích cô ta sao? Hiện tại, tôi cho cậu cơ hội gặp cô ta, cậu lại nói không cần? Cậu muốn chọc tôi tức giận sao?" Nhướn cao đôi mày như kiếm không ngừng đâm xuyên da thịt cậu.

Bóng người kia run rẩy, hai chân vẫn đặt ở trong xe, không chịu xuống dưới. Ngay cả lưng cũng ở tư thế cúi thấp mà cầu xin hắn. "Xin cậu, Duẫn Thiên Khuyết, đừng như vậy, cậu muốn làm gì tôi cũng được, cậu muốn trừng phat tôi như thế nào cũng được, chỉ xin cậu, đừng như vậy." Co rúm lại như lá rụng mùa thu, run run, sự kiêu ngạo và tự tôn mà cậu từng có, như những chiếc lá rụng, héo úa, khô kiệt.

Duẫn Thiên Khuyết thu lại khuôn mặt tươi cười, đẩy bàn tay đang kéo ống tay áo mình ra, vươn tay đến sau đầu cậu, một phen kéo lấy tóc, lôi mạnh ra bên ngoài. "Xuống xe cho tôi!"

Lạc Kính Lỗi nặng nề ngã trên mặt đất, đầu gối rách da nghiêm trọng, máu tươi đỏ quạch bắt đầu ứa ra bên ngoài. Cậu chịu đựng đau đớn, cố nhịn không kêu la, giãy dụa cố gắng trở lại trên xe. "Duẫn Thiên Khuyết... Xin cậu... Cầu cậu... Cho tôi trở về... Đừng... Đừng như vậy."

"A—" Vân Tiểu Hi kinh hoảng, cuống quít quay mặt đi. Cô nhìn thấy cái gì vậy? Trời ơi, cậu trai kia, cậu trai kia tự nhiên lại không mặc quần áo, lại trần như nhộng. Rốt cuộc, rốt cuộc vì sao lại thế này?

Tiểu Hi, làTTiểu Hi sao? Lạc Kính Lỗi cảm thấy thẹn gục đầu xuống. Cậu nghe được âm thanh tan rã của cái gọi là tôn nghiêm của mình, rõ ràng như vậy, triệt để như vậy, thậm chí còn bao phủ cả tiếng hét chói tai của cô. Tiểu Hi, cô gái lần đầu tiên trong đời cậu thích, một cô gái đã cho cậu vô số tin tưởng cùng hạnh phúc, có lẽ cậu sẽ không còn được gặp lại. Có ai, có ai mang cho cậu một mảnh vải, che khuất thân thể lạnh như băng, đáng xấu hổ của cậu. Dòng nước nóng bỏng nhanh chóng xông lên hốc mắt, khiến đôi mắt khô khốc đau nhức không thôi.

Cậu nên làm cái gì bây giờ, Tiểu Hi sẽ nhìn cậu như thế nào?

Cậu vẫn phải cô đơn sao? Còn có thể được đối xử như là con người sao?

Duẫn Thiên Khuyết nhặt từ mặt đất một sợi xích dài, vung lên, âm thanh sắc nét vang lên như tiếng sấm, xuyên thấu màng tai Lạc Kính Lỗi. Đầu khác của dây xích là một chiếc vòng, mang trên chiếc cổ mảnh khảnh của cậu. Đó là thứ mà Duẫn Thiên Khuyết chọn lựa tỉ mỉ vì cậu, hoàn toàn giẫm lên tự tôn của cậu. Buồn cười nhất đây chính là vật tượng trưng chính xác. Cậu chẳng qua chỉ là một con chó mà Duẫn Thiên Khuyết nuôi, tạm thời được khoác làn da con người, còn dám rêu rao khắp nơi, còn dám cầu mong tình yêu cùng tình bạn. Rốt cục cậu đã bị trừng phạt, bị đánh trở về nguyên hình. Một cái xích chó khoá lại sự tự do, sự kiêu ngạo, và cả nhân tính duy nhất của cậu.

Duẫn Thiên Khuyết giữ chặt dây xích đi phía trước đi, Lạc Kính Lỗi giãy dụa để đứng lên, kéo bản thân cố gắng theo kịp bước chân của hắn, một bàn tay cầm lấy dây xích trên cổ để giảm bớt đau đớn do ma sát.

"Cậu đang làm gì?" Duẫn Thiên Khuyết trầm giọng quát.

"Tôi... tôi..."

"Quỳ xuống! Cậu chỉ có tư cách bò, bò lại đây cho tôi."

Đôi mắt đẫm lệ ảm đạm rũ xuống, đôi môi run rẩy, cúi người xuống, quỳ một gối – nặng nề. Hai chân – bi ai. Hai tay chạm đến mặt đất lạnh lẽo – nhục nhã. Lết hai chân bước từng bước, từng bước, hoạt động. Cậu cảm nhận được ánh mắt độc ác của bọn vệ sĩ xung quanh đang dừng ở trên người cậu, rát đau. Gió lạnh tháng hai không kiêng nể gì mà thổi đi nước mắt của cậu, lạnh đến thấu xương. Da thịt nhục nhã nhiễm hồng, máu tươi nhuộm dần gương mặt. Cậu nhắm mắt lại, chỉ muốn xé rách trái tim vô lực.

"Tiểu Hi." Duẫn Thiên Khuyết đi đến phía sau Vân Tiểu Hi. "Lại đây đi! Nhìn xem món quà tôi tặng cho cậu."

Vân Tiểu Hi dù không muốn bao nhiêu, vẫn miễn cưỡng xoay người lại. Cô nhìn thấy chàng trai trần truồng kia, quỳ rạp trên đất, cúi đầu.

"A—" Vân Tiểu Hi vội vàng nghiêng người đi, thở phì phì nói. "Duẫn Thiên Khuyết, cậu, cậu có ý gì?" Lớn như vậy, chưa bao giờ cô nhìn thấy con trai trần truồng, còn là một người mang xích chó. Duẫn Thiên Khuyết, hắn rốt cuộc muốn làm gì! Còn nói là tặng quà cho cô! Hắn điên rồi sao?

"Cậu không muốn xem bộ dáng của cậu ta sao? Xem như cũng là mặt hàng cao cấp đi!" Duẫn Thiên Khuyết nắm chặt tóc Lạc Kính Lỗi, lôi kéo, bắt buộc cậu ngẩng đầu. Đôi mắt hoảng sợ kia lộ ra bất an, cậu liều mạng lắc đầu, cầu xin Duẫn Thiên Khuyết.

Vân Tiểu Hi cưỡng chế sợ hãi, xấu hổ và giận dữ, xoay người một chút, cô muốn biết người con trai đó là ai, vì sao cậu ta lại làm như vậy.

"Kính Lỗi?" Vân Tiểu Hi không thể tin mở to hai mắt. Tuy rằng cậu trai kia sợ hãi nhắm chặt mắt, nhưng cô vẫn rất quen thuộc với gương mặt này. "Kính Lỗi, vì sao lại là cậu, đây là chuyện gì, Kính Lỗi."

"Món quà này, cậu có vừa lòng không?" Duẫn Thiên Khuyết buông tay ra, nhìn thẳng gương mặt điềm tĩnh bắt đầu trắng bệch của Vân Tiểu Hi, độc dược nguy hiểm bắt đầu cuồn cuộn trong lòng.

Vân Tiểu Hi mạnh mẽ nhìn vào Duẫn Thiên Khuyết. "Duẫn Thiên Khuyết, cậu có ý gì, cậu rốt cuộc muốn làm gì, cậu vì sao lại đối xử với Kính Lỗi như vậy, cậu ấy rốt cuộc làm sai cái gì. Cậu đối xử với cậu ấy như vậy, các người rốt cuộc là có ân oán gì, các người có quan hệ gì?"

"Cậu muốn biết, chúng tôi có quan hệ gì? Được." Duẫn Thiên Khuyết gật gật đầu, bàn tay một lần nữa đặt trên đầu ở Lạc Kính Lỗi, như dịu dàng âu yếm vuốt ve thú cưng của mình. "Lạc, bạn của em muốn biết chúng ta có quan hệ gì! Vậy để cho cô ấy xem đi, xem chuyện tối nào tôi cũng làm với em. Ngoan, biểu diễn một chút đi!"

Không, đừng mà!

Hắn điên rồi sao, vì sao hắn lại có thể—

"Duẫn... Duẫn Thiên Khuyết... Xin—"

"Một câu thôi, em muốn tôi lặp lại mấy lần?" Vì sao tên ma quỷ này trong nháy mắt có thể thu lại khuôn mặt tươi cười, thay bằng mặt nạ tàn khốc?

Duẫn Thiên Khuyết, người đứng trước mặt cậu không phải vẫn luôn ở bên tai cậu không ngừng nói yêu thương sao? Không phải cả đời cũng không nguyện buông tay, yêu cậu sâu sắc sao? Vì sao, vì sao lại đối xử với cậu như vậy. Thương tổn cậu, giẫm lên cậu, tra tấn cậu cũng là yêu thương sao? Không để ý cậu thống khổ, nước mắt của cậu, tôn nghiêm của cậu, đây cũng có thể xem là yêu sao?

Tình yêu điên cuồng, biến thái như vậy, cậu không cần! Không cần! Không cần!

Duẫn Thiên Khuyết, cậu đến tột cùng, có xem tôi là người hay không?

Cậu yêu thương cái gì? Biến tôi thành một con rối không còn nhân phẩm, một con rối không có cảm giác, suy nghĩ, đây là thứ cậu cần sao?

Lạc Kính Lỗi giãy dụa nâng cánh tay nặng nề lên, run run đưa về phía sau thân thể. Cậu nhắm mắt lại, chảy nước mắt mà điên cuồng mà quấy nhiễu, sát nhập. "A—" Tiếng kêu rên đáng xấu hổ khiến cậu vô lực đối mặt, cậu đã hoàn toàn trầm luân, rốt cuộc không bao giờ có thể quay lại được nữa.

"Còn phía trước nữa, em quên rồi sao?"

Âm thanh như ma chú bám vào tai cậu, cậu không thể không vươn tay kia vỗ về chơi đùa phân thân của mình, càng không ngừng trừu sáp, bộ lộng. Cậu cảm thấy chính mình mười phần *** phụ, đem hết tất cả các chiêu thức mình có để hầu hạ đàn ông. Hạ lưu, xấu xa, dơ bẩn, vô sỉ, tất cả những từ cậu có thể nghĩ đến đều dùng ở trên người mình.

Tiểu Hi, người như tôi, còn xứng làm bạn của cậu không?

Tiểu Hi, xin cậu, đừng nhìn tôi, đừng nhìn tôi nữa, tôi thật sự không muốn để cậu nhìn thấy tôi như vậy. Loại hình ảnh không thể chịu nổi này làm sao có thể để cậu nhìn thấy.
Tiểu Hi, van cầu cậu đừng nhìn...

Một người như vậy, rốt cuộc còn có được cái gì.

"Tí tách, tí tách."

Đúng rồi, Đúng rồi, cậu còn có nước mắt. Ít nhất cậu còn có nước mắt là thuộc về chính mình. Duẫn Thiên Khuyết không đoạt được, cũng chỉ có những giọt nước mắt hèn mọn như tro bụi này. Cậu không chút nào che dấu mà bật khóc! Giống như càng ngày càng không giống đàn ông, cậu vì sao lại có thể có nhiều nước mắt như vậy, dường như không chảy là không được. Xin mày, đừng chảy nữa, tao chỉ có chừng ấy nước mắt, xin để tao trân quý một chút, giữ lại một chút! Đừng chảy nữa...

Còn có cái gì, còn có cái gì mà cuộc đời cậu sở hữu nữa. Duẫn Thiên Khuyết, hôm nay, hắn hoàn toàn đem chúng rời đi! Ngay cả cuộc đời mà tôi buông tha, cũng đã đem đi rồi...

"Không cần, Kính Lỗi, đừng như vậy, dừng tay, Kính Lỗi, van cầu cậu, mau dừng tay, xin cậu, Kính Lỗi." Vân Tiểu Hi khóc không thành tiếng. Cô rất muốn chạy qua ôm lấy cậu, che đậy thương tâm vì cậu, che phủ khuất nhục vì cậu. Kính Lỗi, vì sao cậu lại làm chuyện này? Kính Lỗi, cậu vẫn còn là người con trai có nụ cười như hoa hướng dương sao? Cậu vẫn còn là người con trai ngượng ngùng nói cảm ơn và thích tớ sao? Kính Lỗi, mau dừng tay, xin cậu mau dừng tay, xin cậu, mau dừng tay...

Duẫn Thiên Khuyết nắm chặt cánh tay của cô, ngăn cản cô đi tới. "Hiện tại, cô hiểu chưa? Đây là việc tôi mỗi tối đều làm với cậu ta. Mà cậu ta, chỉ có thể rên rỉ dưới thân tôi. Lạc, kêu vài tiếng nghe một chút. Tiểu Hi, tiếng rên của cậu ta rất được."

"Ưm... A...a..." Âm thanh chết lặng phát ra từ cổ họng, cậu buông tha sự kiên trì của mình. Bởi vì tất cả, đã không còn ý nghĩa.

"Không, không, tôi không thích nghe." Vân Tiểu Hi vội vàng che lỗ tai lại, rơi lệ đầy mặt, từ chối nghe thấy âm thanh bi thảm khiến cô đau lòng kia nữa. Kính Lỗi, Kính Lỗi...

Duẫn Thiên Khuyết chú ý tới Lạc Kính Lỗi đã dừng động tác, trong mắt đều là hình ảnh Vân Tiểu Hi khóc rống. Sự phẫn nộ của hắn lại tăng lên, thiêu huỷ lý trí vốn đã ít đến đáng thương của hắn, khiến cho tất cả đều thiêu huỷ thành tro bụi. "Lạc Kính Lỗi, tôi có cho phép cậu dừng lại sao? Tiếp tục cho tôi, không có mệnh lệnh của tôi, cậu vĩnh viễn không được ngừng lại, tiếp tục!"

Lạc Kính Lỗi cúi đầu, tiếp tục vũ nhục khiến người ta sống không bằng chết.

"Duẫn Thiên Khuyết, cậu là đồ điên, cậu không phải là người!" Vân Tiểu Hi liều lĩnh chạy đến trước mặt Lạc Kính Lỗi, cô muốn kéo cậu. "Kính Lỗi, chúng ta đi, chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi ma quỷ này, đi theo tớ đi, Kính Lỗi."

Đáng tiếc cánh tay cô còn chưa kịp chạm vào Lạc Kính Lỗi, đã bị Duẫn Thiên Khuyết bắt lấy. "Tiểu Hi, người như vậy nói thích cô, cô không thấy ghê tởm sao? Cô còn muốn chạm vào cậu ta?"

"Cho dù cậu ấy biến thành cái dạng gì, đều là bạn của tôi, tôi vĩnh viễn sẽ không cảm thấy bạn bè của mình ghê tởm." Vân Tiểu Hi trấn định lại, nhìn thẳng hắn không chuyển mắt, mạnh mẽ biểu thị lập trường của cô. "Ngược lại là cậu, Duẫn Thiên Khuyết, tôi thật không nghĩ tới, cậu sẽ là người như thế. Kính Lỗi từng nói với tôi, cậu là một tên âm hiểm, tàn nhẫn, độc ác, tôi vốn còn không tin. Nhưng hiện tại, tôi tin rồi, cậu thật sự là một tên điên biến thái, hành vi của cậu khiến cho tôi ghê tởm!" Kiên cường ngẩng đầu, kiêu ngạo nhìn vào người con trai ngạo nghễ này.

"Vậy sao? Độc – ác sao?" Cúi đầu, nâng mí mắt lên, hai mắt như sói nhìn chằm chằm vào da thịt trắng nõn mới mẻ, lộ ra nụ cười đáng sợ, xảo quyệt. Duẫn Thiên Khuyết mạnh mẽ dùng lực ôm Vân Tiểu Hi vào ngực. "Như vậy, cô cũng thấy ghê tởm sao?"

Môi chạm môi mềm mại ấm áp, đầu lưỡi ẩm ướt cố mở khoang miệng của cô, khuấy đảo khu vực yên tĩnh kia. Áp chế giãy dụa cùng kháng cự của cô, nụ hôn tán tỉnh, dây dưa không rõ trong thế giới của cô. Liếm láp, hôn hít vô số lần, không biết thời gian bao lâu, cho đến khi cô không còn kháng cự, mềm mại ở trong ngực hắn. Cho đến khi hắn, trong mắt hắn tản ra sự lạnh lẽo âm trầm, khủng bố đến mức khiến người ta tuyệt vọng.

"A—" Một tiếng hét thảm thiết tê tâm liệt phế bén nhọt cắt vào không gian.

Lạc Kính Lỗi khiếp sợ ngẩng đầu.

Máu, vô số máu từ miệng Vân Tiểu Hi mạnh mẽ trào ra.

Cô ngồi xổm xuống, nhắm chặt hai mắt, không ngừng run rẩy, run run, thống khổ điên cuồng ăn sâu vào tâm phế, tiếng hét thê lương bên tai không dứt.

Máu, máu thấm ướt ống tay áo, tích lại với nhau thành từng dòng nước xông vào tầm mắt của cậu.

Từng hình ảnh đáng sợ khiến cậu cuồng liệt run rẩy. Cậu mang theo nghi hoặc cùng bất an ngẩng đầu nhìn gương mặt vô cùng dữ tợn của Duẫn Thiên Khuyết.

Máu, trong miệng hắn có rất nhiều máu, chảy qua cằm, vẽ lên một vết máu thật dài.

Trong mắt hắn tràn ngập hơi thở tội ác, hận ý mãnh liệt, sát ý tà độc bao lấy tất cả. Rắn độc điên cuồng quấn quanh đôi mắt hắn.

Miệng hắn khẽ động, nhổ ra một vật gì đó đỏ như máu từ trong miệng, đồng thời dùng mũi giày nghiền lên nó như nghiền tàn thuốc. "Bẩn."

Tầm mắt Lạc Kính Lỗi hạ xuống, nơi nhiễm đỏ màu máu.

Đó là, đó là, là – đầu lưỡi!!!

"A—" Cậu ôm đầu, điên cuồng hét lên. "Tiểu Hi—" Cậu nhảy dựng lên, chạy thẳng về phía Vân Tiểu Hi.

Tiểu Hi của cậu, vẫn luôn luôn dùng âm thanh ngọt ngào gọi cậu "Kính Lỗi."

Cho dù cậu có dơ bẩn bao nhiêu, Tiểu Hi vẫn chưa từng ghét bỏ cậu.

Tiểu Hi mang cho cậu hi vọng và tự tin.

Tiểu Hi như là công chúa.

Không—Duẫn Thiên Khuyết kéo mạnh tóc cậu. Xoay hướng giãy dụa và tiếng hét chói tai của cậu về phía mình, về phía khuôn đôi môi đỏ tươi loá mắt trên khuôn mặt đẫm máu của hắn. "Lạc, như vậy, em còn thích cô ta sao?"

Khuôn mặt này, gương mặt ma quỷ này, huỷ đi Tiểu Hi của cậu.

Huỷ đi, huỷ đi, huỷ đi...

Tiểu Hi, Tiểu Hi, tớ thích cậu...

Tiểu Hi, Tiểu Hi, tôi cuối cùng không còn có thể nghe được giọng nói của cậu sao, Tiểu Hi...

Tiểu hi, Tiểu Hi, ta rốt cuộc nghe không được của ngươi thanh âm sao, Tiểu Hi......

Không –

Không –

Đây không phải sự thật, đây không phải là sự thật—

"Tôi gọi là Vân Tiểu Hi, đám mây, lớn nhỏ, khang hi!"

"Kính Lỗi, cho chúng tôi nhìn một cú ném rổ phấn khích, có thể chứ?"

"Kính Lỗi."

"Kính Lỗi."

"Kính Lỗi."

...

Không –

"Duẫn Thiên Khuyết, tôi muốn giết cậu!!!"

Cú đấm của cậu nhanh chóng bay về phía người con trai trước mặt.

Duẫn Thiên Khuyết cầm lấy dây xích, dùng sức lôi kéo, Lạc Kính Lỗi nghiêng lệch ngã xuống quỳ gối trên đất, rồi lại bí đá ra mấy mét. "Cậu muốn làm gì?"

Đầu gối, tay chân, trên bụng truyền đến cảm giác đau đớn, nhưng cậu vẫn mạnh mẽ muốn chống đỡ mà đứng lên. Tiểu Hi, cậu muốn đến bên cạnh Tiểu Hi, cậu muốn ở cùng Tiểu Hi.

Cậu muốn đi an ủi cô gái liên tục kêu gào thảm thiết kia.

Cậu muốn dẫn cô ấy đi gặp bác sĩ.

Cậu muốn ôm cô ấy, vĩnh viễn vĩnh viễn ôm cô ấy, không sợ không bao giờ nghe thấy giọng của cô nữa, không sợ sẽ không được thấy lại tươi cười của cô ấy nữa, không sợ cô ấy hận cậu đến tận xương tuỷ.

Đúng vậy, cô ấy nên hận cậu, thật sự nên hận cậu.

Tiểu Hi, là tớ hại cậu, là tớ, đều là tớ. Nếu cậu không biết tớ, nếu cậu không trở thành bạn của tớ, cậu vẫn là cô gái như gió như mây kia. Sống ở thế giới của cậu, cùng Phẩm Diệp hay tiểu Phi, trải qua một cuộc đời hạnh phúc.

Cậu vẫn là công chúa luôn ấp ủ những giấc mộng, công chúa kiêu ngạo.

Tiểu Hi, Tiểu Hi, vì sao cậu lại đến gần tớ, cậu vì sao lại không giết tớ đi.

Tiểu Hi...

Đôi tay của tớ yếu ớt như vậy, tớ không bảo vệ được cậu, ngoại trừ hại cậu, cái gì cũng làm không được. Cậu vì sao lại làm quen với người như tớ, vì cái gì, vì cái gì...

Tiểu Hi...

"A—"

Duẫn Thiên Khuyết vươn tay kéo tóc cậu, không nói hai lời lôi cậu đến bên xe.

"A—" Lạc Kính Lỗi thét chói tai, muốn kéo tóc mình ra. Cậu cứ như vậy ngồi dưới đất, bị Duẫn Thiên Khuyết kéo tóc đi về phía trước. Đất đá trên đường đi không ngừng cắt vào da thịt cậu, xanh tím đỏ. Cậu đã thương tích đầy mình, vết máu loang lổ, nhưng vẫn cố gắng muốn quay lại. Cậu muốn đi, đi đến bên người Tiểu Hi, cậu nhất định phải đi —

Vũng máu đó đã cách cậu rất xa...

Nơi bi thảm đó càng ngày càng xa—

Thân ảnh thống khổ đang hấp hối đó cũng dần trở nên mơ hồ...

"Tiểu Hi, Tiểu Hi, Tiểu Hi..."

Xin cậu, van cầu cậu, cho tôi giữ lấy cô ấy, van cầu cậu, đừng mang tôi đi, xin cậu, cho tôi trở lại bên người Tiểu Hi. Tôi xin cậu, cầu cậu, cho tôi chết cũng được, bắt lấy linh hồn tôi đi cũng được, xin cho tôi trở lại bên người Tiểu Hi, van cầu các người, xin các người...

Tiểu Hi, Tiểu Hi...

Vệ sĩ mở cửa ra, Duẫn Thiên Khuyết nhét Lạc Kính Lỗi vào trong xe, đi về phía bên kia. Hắn tiếp nhận khăn tay vệ sĩ đưa, lau lau máu bên khoé miệng, tùy tay ném xuống, ngồi vào trong.

Lạc Kính Lỗi không ngừng vuốt cửa kính xe, miệng không ngừng hô. "Tiểu Hi." Khi cậu cảm giác được Duẫn Thiên Khuyết ngồi vào xe, cậu lập tức xoay người lại, đau khổ năn nỉ hắn. "Xin cậu, van cầu cậu, gọi xe cứu thương cho cô ấy đi! Tôi xin các người, gọi 1 chiếc xe là được rồi, Duẫn Thiên Khuyết, giúp cô ấy đi!"

Cậu ấy cư nhiên lại vì đứa con gái kia mà khóc thành như vậy, nước mắt ràn rụa chỉ vì con đàn bà kia. Duẫn Thiên Khuyết tức giận bắt lấy chuỗi xích trước cổ cậu. "Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu còn dám cầu xin một câu nữa vì cô ta, tôi lập tức lấy mạng cô ta."

Lạc Kính Lỗi hoảng sợ sững sờ ở nơi đó.

"Lái xe." Duẫn Thiên Khuyết dựa vào ghế sau, nhắm mắt lại.

Đây Là YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ