Sáng sớm ngày Tất niên, hai cha con nhà họ Chu cùng đi ra ngoài mua đồ.
Chu Trạch Diên thấp thỏm bất an mà suy tư chuyện kia, trên đường đi chẳng nói lời nào.
Ngày cuối cùng của năm cũ, trong trung tâm thương mại nơi nơi giảm giá kích cầu, khắp nơi đều là đầu người nhốn nhao ồn ào, muốn nói chuyện thì phải hét lên mới có thể nghe được, thế nên mới đầu Chu Nhâm không phát hiện ra con trai trầm mặc.
Mua xong câu đối xuân, đi lên khu quần áo trẻ em trên lầu mua áo yếm cho Chu Đô Đốc, xung quanh mới yên tĩnh lại.
Nhân viên bán hàng nhiệt tình tiếp đãi hai cha con, Chu Nhâm nói với con trai: "Con chọn đi, ta xem đều giống nhau."
Chu Trạch Diên thấp thỏm nhìn ngó xung quanh, nhân viên bán hàng hỏi: "Xin hỏi là bé trai hay bé gái vậy ạ? Đây là mấy mẫu bán chạy năm nay, mời quý khách qua bên này xem."
Chu Trạch Diên nói: "Bé trai."
Nhân viên bán hàng đề cử mấy mẫu, thuận miệng hỏi: "Quý khách là anh trai của bé hay là gì khác ạ?"
Chu Trạch Diên buột miệng: "Tôi là cha nó."
Cô bán hàng mặt kinh hãi nhìn hắn: "..." Nhìn thế nào vị khách này cũng là một thằng nhóc mà.
Chu Trạch Diên kịp thời phản ứng lại, vội vã liếc nhìn Chu Nhâm, y đang ngồi trên ghế sa lon bên kia lật xem tạp chí, không để ý tới bên này.
Chờ hai người đi ra trung tâm thương mại, cũng gần đến giữa trưa, khắp nơi đều đang kẹt xe, Chu Nhâm nói: "Ăn cơm xong rồi về, con muốn ăn cái gì?"
Chu Trạch Diên đưa mắt nhìn tiệm McDonald's bên kia đường, Chu Nhâm lộ vẻ ghét bỏ: "Trẻ con mới thích đồ ăn không có dinh dưỡng đó."
Chu Trạch Diên trách cứ y: "Hồi nhỏ ba cũng đâu có mang con đi ăn đâu."
Lời này nhất thời đâm trúng Chu Nhâm, Chu Trạch Diên kéo tay y lắc lắc, sau liền được như nguyện.
Cuối cùng Chu Trạch Diên quyết định mua mang vào trong xe ngồi với ba ba, chứ cái cảnh Chu Nhâm mặt liệt ngồi giữa đám trẻ con ríu ra ríu rít cứ ghê ghê thế nào ấy.
Chu Trạch Diên đưa hamburger cho Chu Nhâm, còn mình thì cầm ly cola, miệng ngậm ống hút, nghiêng đầu nhìn ba hắn.
Chu Nhâm hỏi: "Con nhìn gì?"
Chu Trạch Diên cảm khái: "Cứ như nằm mơ vậy, không ngờ ba cùng con ăn loại đồ ăn này."
Chu Nhâm hơi oán giận: "Nếu như không phải bởi vì con, chỉ sợ đến chết ta cũng không đụng tới loại đồ ăn này." Y cắn một miếng burger, chậm rãi nhai, mùi vị thật ra ngon hơn y tưởng nhiều.
Trong lòng Chu Trạch Diên động tình, nói: "Ba à, con càng ngày càng..." càng ngày càng thích người, càng ngày càng không thể rời xa người."
Chu Nhâm điền từ: "da mặt dày."
Chu Trạch Diên cẩn thận ướm hỏi: "Con với lúc bé không giống nhau ạ?"
Chu Nhâm gật đầu nói: "Kém nhiều lắm."
Chu Trạch Diên đã cắn nát ống hút tự lúc nào, hỏi tiếp: "Con trở thành như thế này, người vẫn sẽ thích con chứ?"
Chu Nhâm kì quái nhìn hắn, hỏi: "Hôm nay con sao thế?"
Chu Trạch Diên quay mặt nhìn thẳng phía trước, lắc đầu: "Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi."
Chu Nhâm hỏi tiếp: "Đêm qua ngủ không ngon? Ỉu xìu như vậy, về nhà nghỉ ngơi đi." Y bỏ giấy gói của burger vào thùng rác, lại lấy cả ly giấy rỗng không chỉ còn mấy viên đá trong tay con trai bỏ vào thùng.
Hai tay Chu Trạch Diên bắt lại với nhau, thầm thì: "Dạ."
Mặc dù hôm nay là tất niên, nhưng Bạch Khôn vẫn canh ở trong xưởng. Trợ lý tiểu Lý vội vội vàng vàng đi vào, như lâm đại địch nói: "Giám đốc Bạch, cái vị Lục tiên sinh kia muốn gặp ngài."
Bạch Khôn ngược lại cực kỳ bình tĩnh: "Cho gã vào đi, đừng cho gã lên lầu, đưa qua phòng họp nhỏ dưới lầu một ấy."
Tiểu Lý hỏi: "Có cần phải thông báo nhóm người quản lý Vương hay không?"
Bạch Khôn xua tay, nói: "Không cần."
Lục Địch Kỳ ôm cánh tay ngồi một bên bàn họp, Bạch Khôn ngồi đối diện gã, hai người nhìn nhau một lát, Bạch Khôn mở miệng: "Mày tới đây làm gì? Lần trước ăn đòn còn chưa no?"
Lục Địch Kỳ cười lạnh một tiếng, độc thoại: "Cổ phần của các anh còn trong tay tôi, tôi còn chưa nghĩ ra nên xử lý thế nào. Anh suy nghĩ kĩ chưa?"
Bạch Khôn chán ghét nói: "Tiện đây, mày tranh thủ cút mau, tao đối với mày nửa cọng lông hứng thú cũng không có."
Lục Địch Kỳ mỉa mai: "Anh cho rằng tôi vẫn ra điều kiện kia? Anh không khỏi đề cao mình quá rồi."
Bạch Khôn mờ mịt nhìn gã.
"Bây giờ tôi không muốn anh nữa," Lục Địch Kỳ chống một tay lên mặt bàn, cằm nhọn hếch lên, cả người thoạt nhìn âm lãnh lại cao ngạo, gằn từng chữ một: "Tôi muốn Chu Trạch Diên."
Bạch Khôn sửng sốt: "Mày biết?" Lập tức trừng mắt: "Mày dám động cậu ấy một cái thử xem!?"
Lục Địch Kỳ cười lạnh, nói: "Không cần anh dạy, tôi dĩ nhiên phải thử một chút."
Bạch Khôn nói: "Lục Địch Kỳ, rốt cuộc mày muốn làm gì?"
Lục Địch Kỳ híp mắt nói: "Anh phải gọi tôi — Chu Trạch Tục."
Bạch Khôn kinh ngạc mấy giây, chợt đứng bật dậy, ghế dựa bị anh xô đổ "rầm" một tiếng chói tai.Lục Địch Kỳ lẳng lặng nhìn anh, chậm rãi nói: "Bạch Khôn, anh có từng nhớ đến tôi không, dù chỉ là một giây?"
Bạch Khôn đứng đối diện gã, mặt mày tái xanh, không lên tiếng.
Khóe miệng "Lục Địch Kỳ" nhếch lên thành một nụ cười độc ác.
Chu Nhâm đưa con trai về nhà, bé con đang ngủ trưa, hai cha con liền lấy câu đối ra treo lên.
Cuối cùng là dán hoành phúc ở cửa gara, Chu Trạch Diên đứng trên thang, hỏi: "Thẳng chưa ạ?"
Chu Nhâm nghiêm túc nhìn một chút, nói: "Thẳng rồi, xuống đây đi, chậm một chút."
Chu Trạch Diên bò xuống mấy bước, sau đó nhảy thẳng xuống đất, lúc chạm đất mũ lông sụp xuống, che đi đôi mắt.
Chu Nhâm nói: "Lại không nghe lời, kêu con từ từ leo xuống, lại nhảy từ chỗ cao như vậy." vừa nói vừa đưa tay vén mũ hắn lêm, kinh ngạc phát hiện hai mắt con trai ửng đỏ, vội hỏi: "Con sao vậy?"
Chu Trạch Diên lắc đầu, bông len trên đỉnh đầu lúc lắc theo, cả người nhìn có chút bi thương tuyệt vọng.
Chu Nhâm dường như nhận ra điểm khác thường, hỏi: "Từ buổi sáng đến giờ con có gì lạ lắm, có phải khó chịu ở đâu không?"
Chu Trạch Diên tiếp tục lắc đầu, tiến lên nửa bước, ôm hông Chu Nhâm, dán mặt vào trong lồng ngực Chu Nhâm, rầu rĩ nói: "Ba à, chúng ta làm tình được không, con rất nhớ người."
Chu Nhâm: "..." chỉ mới hai ngày chưa làm mà thôi, lại vì chuyện này mà thương tâm đến vậy, cung phản xạ của con trai y thật đúng là không từ ngữ nào có thể tả được.
Chu Trạch Diên ôm riết y không chịu buông tay, Chu Nhâm bất đắc dĩ nói: "Không phải lát nữa sẽ gói sủi cảo à? Hôm qua con còn nói muốn tự tay bỏ tiền xu vào mà."
Chu Trạch Diên dùng sức ôm y, bướng bỉnh nói: "Không, muốn làm bây giờ cơ."
Mũ nhung đỏ khiến hắn thoạt nhìn có chút ngây thơ, thêm cả đôi mắt nũng nịu trừng y, Chu Nhâm luôn luôn không cứng rắn nổi trước dáng vẻ này, rất nhanh bại trận: "Đi lên tắm."
Buồng tắm bên trong phòng Chu Nhâm, hai cha con trần trụi dính sát vào nhau đắm chìm trong nụ hôn nóng bỏng. Chu Nhâm vươn tay gạt sang bên đỏ vòi sen, hơi nước ấm nóng bao trùm toàn bộ không gian.
Thị giác lâm vào mông lung, xúc giác chạm phải lửa nóng càng thêm rõ ràng, Chu Trạch Diên một mực gắt gao bám dính trên người Chu Nhâm, một li không rời.
Chu Nhâm cảm nhận rõ ràng hắn là lạ, bình thường vào thời điểm này hắn thích nhất cầm đèn chạy trước ô tô, hôm nay lại ngậm như hến không nói lời nào.
Hôn môi vuốt ve một hồi, Chu Nhâm không nhịn được, hỏi: "Con làm sao vậy?"
Chu Trạch Diên lí nhí đáp: "Người nói không thích con kêu loạn."
Chu Nhâm: "..." cứ thấy thiêu thiếu cái gì đó.
Chu Trạch Diên dọc theo khóe miệng y hôn xuống dưới, dĩ vãng hắn luôn dùng lưỡi trêu đùa mà nay lại nóng vội khó nhịn, vội vã lướt qua hầu kết, hắn nắm tay Chu Nhâm khuỵu một chân xuống, mắt nhìn chăm chú nơi đã cương cứng của Chu Nhâm.
Chu Nhâm lập tức muốn kéo hắn dậy, trách mắng: "Không được!"
Chu Trạch Diên mắt điếc tai ngơ, liều mạng ngậm vào trong miệng, Chu Nhâm hít vào một hơi, cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ đè nén.
Chu Nhâm chưa từng được khẩu giao, một mực không thể tiếp nhận chuyện như vậy, Chu Trạch Diên từng đề nghị làm thử mấy lần, đều bị y cự tuyệt. Cái cảm giác như bị tơ nhện bao lấy đánh vào cực sâu, y bắn tinh nhanh hơn thường ngày.
Chu Trạch Diên nắn bóp trứng trứng của y, kịp thời nhận ra trước một giây, nhả Chu Nhâm ra.
Tinh dịch vừa nóng bỏng lại sền sệt phun lên mặt hắn.
Chu Nhâm hổn hển thở dốc nâng hắn dậy, hối lỗi: "Ba nên nói trước một tiếng."
Chu Trạch Diên nói: "Con cố ý không tránh ra đó, con muốn bị người bắn lên mặt."
Chu Nhâm cạn lời, muốn giúp hắn tẩy rửa, lại bị hắn né tránh.
Chu Trạch Diên liếc Chu Nhâm, vươn đầu lưỡi ra liếm láp chất lỏng bên khóe môi, nói: "Con đoán người cố ý không nói, bắn lên mặt con sướng lắm ha?"
Chu Nhâm: "..."
Hai tay Chu Trạch Diên ôm cổ y, thầm thì: "Hay vốn dĩ người muốn con nuốt vào?"
Chu Nhâm: "..." Đây mới là bộ dáng bình thường của con trai y.
Chu Trạch Diên nâng một chân lên ôm hông y, ứ nhịn nổi nữa: "Vừa rồi suýt nữa con không nhịn được, người mau cắm vào đi."
Chu Nhâm đanh mặt lại, đẩy hắn dựa vào tường, không thèm khuếch trương liền đâm lút cán.
Chu Nhâm hét to một tiếng, oán trách: "Sao người lại một phát đâm vào toàn bộ!"
Chu Nhâm lạnh lùng nói: "Đừng mạnh miệng, con hận không thể ép ta nhét cả tinh hoàn vào ấy chứ?"
Chu Trạch Diên ôm mặt y hôn chụt một cái, khen: "Ba à, người học nhanh ghê, nên nói như vậy."
Chu Nhâm: "..." Y không nói thêm gì nữa, chậm rãi tăng tốc đưa đẩy, một lần so với một lần mạnh bạo, tiến vào cũng càng sâu.
Chu Trạch Diên bị đâm đến trước mắt đen xì, khoái cảm ngập tràn khiến hắn hoàn toàn nói chẳng lên lời, chỉ có thể nức nở kêu rên, không bao lâu đã tới cao trào, nằm trong ngực Chu Nhâm hai mắt thất thần thở dốc.
Chu Nhâm tắt vòi sen, tiện tay cầm khăn tắm bao lấy hắn, ôm hắn đi ra.
Vừa tới bên giường, Chu Trạch Diên khôi phục một chút, không thoải mái xoay xoay. Chu Nhâm vẫn còn ở bên trong hắn, nhất thời cứng thêm mấy phần, vỗ nhẽ lên mông hắn: "Chớ lộn xộn."
Chu Trạch Diên khàn giọng nói: "Người mà không muốn, sẽ không ở lại bên trong, mau tới lần nữa nha."
Chu Nhâm giữ nguyên tư thế hai người gắn kết mà áp hắn lên giường, tỉnh bơ hỏi: "Bây giờ ta nên nói gì cho phải?"
Chu Trạch Diên trừng mắt nhìn y, trong đầu chuyển vài vòng mới hiểu được ý của y, đáp: "Hỏi con cảm giác thế nào đi."
Chu Nhâm đè trên người hắn đâm đâm mấy cái, hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Chu Trạch Diên dâm đãng nức nở không ngừng, luôn miệng lãng kêu.
Chu Nhâm hưng phấn bừng bừng, dưới thân đưa đẩy không ngừng, trong đầu thầm nghĩ, rốt cục y vẫn bị con trai vặn vẹo thành tên có sở thích tà ác.
Sau khi kết thúc, hai người vào phòng tắm tắm rửa lần nữa, Chu Nhâm ở trong đó bị con trai quấn lấy chịch phát nữa.
Hai chân Chu Trạch Diên mềm nhũn đứng không vững, được Chu Nhâm ôm ra thả lên giường, nhưng vẫn ôm cổ y không buông.
Chu Nhâm cau mày, nói: "Không thể lại nữa, con đã xuất nhiều lần rồi."
Chu Trạch Diên nói: "Vậy người liền làm con bắn ra nước tiểu đi."
Chu Nhâm sờ mái tóc âm ẩm của hắn, nói: "Con ngủ một hồi đi."
Chu Trạch Diên ôm cánh tay y, cọ cọ: "Người đừng đi."
Chu Nhâm nghiêng người nằm bên cạnh hắn, giống như dỗ dành đứa trẻ, nói: "Không đi, ngủ thôi."
Chu Trạch Diên thầm thì: "Ba à, con yêu người."
Chu Nhâm hôn lên môi hắn, nói: "Ta cũng yêu con."
Chu Trạch Diên nằm một hồi liền hô hấp đều đều, Chu Nhâm cũng hơi mệt, lim dim sắp ngủ, chợt nghe loáng thoáng tiếng người hầu dưới lầu kêu vọng lên: "Tiên sinh, có khách đến!"
Y nhẹ nhàng nhét tay con trai vào trong chăn, sau đó rón rén đi ra.
Mấy phút sau, Chu Trạch Diên đột nhiên mở mắt, đầu đầy mồ hôi ngồi bật dậy, sờ nệm giường bên cạnh vẫn còn hơi ấm, hắn đứng dậy mặc quần áo tử tế, lê dép loẹt quẹt đi ra mở cửa, trong lòng chợt dâng lên cảm giác khác thường.
Hắn mờ mịt lấy lại bình tĩnh, đi tới đầu cầu thang, bên dưới có hai người đang nói chuyện với nhau, một người là Chu Nhâm, người kia có giọng nghe khá quen tai.
Hắn eo mỏi chân nhuyễn vịn lan can từ từ đi xuống, vừa tới lầu một liền khiếp sợ mà dừng lại.
Trong phòng khách, cái tên Lục Địch Kỳ kia và Chu Nhâm đang ôm nhau, Chu Nhâm nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng gã, dường như đang trấn an gã.
Chu Trạch Diên như bị sét đánh, dự cảm tồi tệ nhất lại biến thành sự thật.
BẠN ĐANG ĐỌC
Trọng Sinh Chi Người Thừa Kế
FantasyEdit: S Thể loại: phụ tử niên thượng, trọng sinh, não tàn trung nhị thụ, có cẩu huyết, tiểu bạch văn. Chu Trạch Diên được mệnh danh là thiếu gia đào hoa,do đó dẫn đến vào ngày mình thành thân bị chính nhân tình cũ của mình đâm chết. Ngoài ý muốn trọ...