Thương Viêm hướng ánh mắt xuống dưới, nơi vết thương đang rỉ máu từ chân của La Dịch Di. Ánh mắt lạnh hơn cả băng tuyết khiến thím Lương bên cạnh không kìm được mà run rẩy. Cậu không định ngay lúc này kết liễu La Dịch Di, như vậy quá dễ dàng cho bà ta rồi. Cậu chỉ bắn vào đùi La Dịch Di, xuyên thủng da thịt non nớt làm bà ta hét lớn.
Thương Viêm không tiếp tục bắn nữa, vì đề phòng bà ta chạy trốn nên mới bắn vào chân, chỉ cần để mặc bà ta như vầy thì sớm muộn gì cũng sẽ chết.
Thương Viêm khóa kỹ cửa sổ, đem màn cửa xung quanh kéo xuống ngăn cản ánh sáng, lấy từ trong không gian ra một chai nước thuốc cùng một cái băng vải, đem hơn phân nửa bình thuốc đổ vào miệng vết thương, hoàn toàn không để ý tới La Dịch Di đang nhịn xuống đau đớn.
Đừng hiểu lầm, cậu không phải muốn cứu La Dịch Di, cậu chỉ là không để cho bà ta chết quá nhanh, quá thoải mái mà thôi. Cậu không biết đã có bao nhiêu sinh mệnh vô tội chết dưới tay La Dịch Di, cậu chỉ biết là cậu, Diễm Quân Mạc và BOSS đều vì nữ nhân này mà phải nếm trải khổ sở, hiện tại BOSS đem bà ta giao cho cậu xử lý, cậu sẽ trả thù thêm cả phần BOSS, cả vốn lẫn lời.
Xong xuôi Thương Viêm kéo Diễm Quân Ly rời khỏi phòng, về phần thím Lương, dưới cái liếc mắt của Diễm Quân Ly thì cũng nơm nớp lo sợ nối gót theo sau. Tất cả đèn phòng đều bị tắt, ở trong căn phòng đó không có lấy một chút ánh sáng kể cả đèn hành lang, La Dịch Di bất giác rùng mình vì sự lạnh lẽo u ám của bóng tối.
La Dịch Di tự hiểu bản thân sẽ không được buông tha, cũng vì đó mà thấy sợ hãi không thôi. Hận ý trong mắt La Dịch Di mãnh liệt, bà chống đỡ thân thể muốn tới chỗ thư phòng, nơi đó có thông đạo bí mật. Cho dù thời gian không còn nhiều, nhưng những gì nên làm, bà sẽ làm.
Tuy nhiên khi bà đem hy vọng cùng nỗi đau mà cố gượng đứng lên, thì mới phát hiện chân mình bắt đầu tê liệt. Tiếp đó cảm giác đau đớn trên chân dần dần biến mất, bà chết lặng, thuốc dần dần lan khắp toàn thân, bà đã hiểu ... Thương Viêm bôi lên chân bà, chính là thuốc tê, thuốc tê cực mạnh.
Thương Viêm tâm tình thật tốt ra khỏi phòng, công thân không bằng công tâm, La Dịch Di hiện tại nhất định rất thống khổ. Chỉ cần nghĩ một chút là cậu biết chắc chắn trong thư phòng sẽ có cái gọi là mật đạo, dù sao trong tiểu thuyết đều viết như vậy. ╮(╯▽╰)╭ Rõ ràng là có đường sống nhưng lại bất lực, cậu thật cao hứng nhìn loại hy vọng cùng tuyệt vọng lẫn lộn điên cuồng này xuất hiện trên người nữ nhân kia.
"Cút cho khuất mắt." Diễm Quân Ly không thèm liếc đến thím Lương mà nói, y biết thím Lương là người thông minh, nhưng cho dù thông minh cũng sẽ không sống được lâu.
"Vâng" Thím Lương trả lời đến thực nhỏ giọng, nhưng không ai không để ý đến điểm ấy có chút không hợp lễ nghi. Thím Lương đem đầu ép tới thấp nhất, rồi quay về một phương hướng chạy đi, để cho người khác không thấy được trong mắt mụ che giấu không được sợ hãi cùng sắc bén, hiện tại mụ muốn dẫn Tiểu Khê chạy trốn.
"Ca, mụ ta sẽ chạy trốn." Diễm Quân Ly đi tới cạnh, Thương Viêm không chút để ý mà nói. "Mụ trốn không thoát đâu." Diễm Quân Ly tự tin lại mang theo tàn khốc mà nói. Đối với điểm ấy y đã sớm có chuẩn bị, chỉ cần y không cho phép, ai cũng không thoát được.
"Tiểu Viêm, em vẫn ổn?" Diễm Quân Ly tận lực đem thanh âm của mình làm cho nhẹ đi, y biết đây là lần đầu tiên Tiểu Viêm dùng súng thương tổn đến người sống, hơn nữa người này còn là mẹ của cậu.
"Không có việc gì, không cần lo lắng." Lần đầu tiên Thương Viêm làm như vậy, cậu lớn lên tại xã hội pháp trị mặc dù có chút ngăn cách, nhưng vài ngày sinh hoạt nơi mạt thế đã khiến cậu đối với loại chuyện này không còn cảm giác. Hơn nữa thời điểm làm như vậy trong lòng cậu chỉ có cảm thấy khoái hoạt, đây là của cậu? hay là của Diễm Quân Mạc?
Diễm Quân Ly có thể nhìn ra được Thương Viêm là đang miễn cưỡng, nhưng thái độ Thương Viêm đối đãi La Dịch Di đã vượt ra ngoài dự liệu của y, dù sao hai năm trước Thương Viêm chính là vẫn luôn giúp đỡ La Dịch Di, tuy rằng tình cảm mẹ con của bọn họ không được tốt lắm, nhưng cậu làm như vậy đã khiến y không khỏi kinh ngạc.
"Em chán ghét La Dịch Di, em hận bà ta." Như là phát giác Diễm Quân Ly nghi hoặc, cậu nhìn vào mắt Diễm Quân Ly gằn từng tiếng mà nói, cậu tin tưởng Diễm Quân Ly sẽ biết cậu đang nói thật.
"Anh hiểu." Diễm Quân Ly nghiêm túc nhìn Thương Viêm, tuy rằng biết Tiểu Viêm không thích La Dịch Di, nhưng suy nghĩ cùng thực tế vẫn không thể giống nhau.
Nguyên lai Tiểu Viêm cũng sẽ có một mặt kiên cường và tuyệt tình như vậy. Diễm Quân Ly xoa đầu Thương Viêm, y phát hiện thời điểm em trai này nói ra câu nói kia không hề che giấu ủy khuất, là tại trách cứ y miên man suy nghĩ. Cái loại giận dữ cùng ỷ lại này khiến cho Diễm Quân Ly lâng lâng.
"Không được sờ đầu của em nữa." Có thể là do hứa hẹn trước đó của BOSS khiến Thương Viêm không còn bất luận câu thúc gì, rất tự nhiên mà phản bác Diễm Quân Ly, thậm chí không kiên nhẫn mà gỡ tay đang đặt trên đầu mình ra.
"Không vừa cũng không cao." Diễm Quân Ly không thu tay, ngược lại nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lên mặt cậu, vì tâm tư nhỏ của Thương Viêm mà cảm thấy vui vẻ.
Hai má Thương Viêm lập tức nhuộm màu đỏ ửng, bị thấy rõ suy nghĩ, Thương Viêm có chút thô lỗ mà gạt tay Diễm Quân Ly qua một bên, nhanh chóng rời đi, đem Diễm Quân Ly vứt ở phía sau.
Tuy rằng cậu rất hài lòng với chiều cao hiện tại của bản thân, nhưng khi cậu đứng bên cạnh BOSS thì sẽ có cảm giác không cam lòng. Rõ ràng là cùng một cha, rõ ràng chỉ hơn một năm tuổi, vì cái gì chiều cao lại thua kém tận một cái đầu! Cậu mới 23 tuổi, nhất định có thể cao thêm!
Diễm Quân Ly đi theo phía sau Thương Viêm, tươi cười trong mắt hai người hoàn toàn không bởi vì sự việc vừa rồi mà lo lắng. Bản thân Diễm Quân Ly là như thế, Thương Viêm thì lại đang chậm rãi học cách tàn khốc.
"Ca, nơi này." Mặc dù là dưới bóng ma của Dư Vũ, nhưng Thương Viêm khôi phục lại, hiểu được Bàn tay vàng là quan trọng nhất, lúc này mang theo BOSS đi lấy Bàn tay vàng.
Tồn tại của Bàn tay vàng nhượng Thương Viêm tạm thời vứt bỏ hết thảy âm u cùng vướng mắc, mở một cửa ngầm trong phòng ông nội. Diễm Quân Ly nhìn thấy sự xuất hiện cửa ngầm thì nhíu mày.
Đây là nơi cất giữ Bàn tay vàng, ông nội chỉ nói cho Diễm Quân Mạc, mà khi đó Diễm Quân Mạc đã hiểu được La Dịch Di chỉ lợi dụng cậu ta, nên tự nhiên sẽ không nói cho La Dịch Di về món đồ gia truyền này.
Thương Viêm mang theo Diễm Quân Ly đi vào, trong đó 4 bề tường dày đặc, không khí chẳng biết từ nơi nào lùa vào, Diễm Quân Ly cùng Thương Viêm đều không cảm thấy khó thở. Ở trong phòng tối không có bất kì trang sức gì, chỉ có một cái thùng đặt ở chính giữa.
Nhưng Thương Viêm không để ý đến cái thùng này, Diễm Quân Ly cũng chỉ là đưa ánh mắt ở lại thùng liếc mắt một cái, thực rõ ràng đây chẳng qua là một cái mồi, ánh mắt của y nhìn theo Thương Viêm. Chỉ thấy Thương Viêm đóng cửa ngầm, tay ở trong tối mò mẫm gì đó, chỉ chốc lát sau, không biết Thương Viêm đụng phải nơi nào, trên cửa ngầm rơi ra một miếng vá gỗ, bên trong lộ ra khóa mật mã.
Diễm Quân Ly nhìn thấy khóa mật mã, y nhanh chóng nắm chặt tay sắp sửa vươn ra của Thương Viêm, trong lòng căng thẳng, cảnh giác mà quan sát nó.
"Không có việc gì, cái này là chính miệng ông nội nói cho em biết." Thương Viêm nhẹ nhàng mà tránh thoát tay Diễm Quân Ly, ánh mắt Thương Viêm sáng lên thấy rõ. Vừa nghĩ tới sắp sửa có một Bàn tay vàng biến thành Bàn tay đen, thì liền cảm thấy hạnh phúc không thôi. Thương Viêm nhập mật mã vào, sau đó liền nhìn thấy trong tối hé ra một mặt gỗ, hai tay Thương Viêm đặt ở trên đó, dùng sức nhấn xuống một cái, thùng đồ bên trong liền toàn bộ rơi ra. "Ca!"
Thương Viêm hưng phấn mà kêu Diễm Quân Ly, thời điểm cậu ngẩng đầu nhìn Diễm Quân Ly, phát hiện Diễm Quân Ly đã từ trong không gian lấy ra một cái bàn, ý bảo Thương Viêm đem thùng đặt lên.
‹Thương Viêm, bên trong có Bàn tay xám ah~. Bất quá, không cần quá mong đợi›. Âm thanh gợi ý của hệ thống hiện tại mới nhắc nhở, có cảm giác như mang theo điểm ngại ngùng, tay Thương Viêm đang muốn mở ra, lại thoáng dừng lại, nhìn cái thùng mà ánh mắt hơi phúc tạp. Còn chưa kịp cao hứng vì có Bàn tay xám, đã bị hệ thống nhắc nhở không cần chờ mong?
"Tiểu Viêm?" Bộ dạng ngây người của Thương Viêm nhượng Diễm Quân Ly có chút không rõ, y phát hiện có đôi khi Tiểu Viêm ngẩn người, sẽ không có chuyện gì?
"Em đang suy nghĩ chút chuyện." Bởi vì Diễm Quân Ly lên tiếng, phục hồi lại tinh thần, hoàn toàn không biết người trước mắt đã nảy sinh ý tưởng muốn kiểm tra thân thể cậu. Nếu có chuyện gì xảy ra thì chộp cậu đi tìm bác sĩ, cho dù hiện tại là mạt thế, bác sĩ có lẽ sẽ khó tìm.
Chỉ là một cái thùng plastic bình thường, không khóa lại, nhưng Thương Viêm biết ở bên trong chính là Bàn tay vàng. Tuy rằng cậu không biết đồ vật đó nguyên bản là cái gì, và có năng lực gì, nhưng bởi vì sau mạt thế, Tiết tháo đại thần bật max công năng, cho nên cậu không thể bỏ sót mà phải mau chóng biến nó thành Bàn tay đen.
Thương Viêm chậm rãi mở thùng ra. Ngoài cửa lớn Diễm trạch, thím Lương chạy ra ngoài thì rốt cuộc hiểu được, Diễm Quân Ly không có để ý tới mụ, là bởi vì phía trước, có một nhóm tang thi đang đứng canh chừng chờ cắn xé bất kỳ ai chạy ra, vốn là con người đang sống, phút chốc biến thành thức ăn máu thịt. Mà đùi phải cùng tay phải của mụ đã bị cào đến máu thịt mơ hồ, nhìn vào lưu lượng máu chảy, thì cũng đủ hiểu bà sẽ không sống được bao lâu.
Thím Lương vốn là muốn mang Tiểu Khê chạy trốn, đồng thời mụ còn dẫn theo một đám nam nhân, dù sao chỉ có nữ nhân thì ở bên ngoài cũng không sống được bao lâu. Chính là không nghĩ tới, khi bọn hắn lục tục rời khỏi đây, tang thi chẳng biết từ nơi nào ra tới mà bắt đầu tiến hành chuyến đi săn máu tanh. Máu chảy ồ ạt cùng đau đớn thấu xương khiến thím Lương hiểu được, đây là do Diễm Quân Ly làm, chỉ có nam nhân kia mới có thể làm được như vậy. Mụ chỉ còn có thể chết, có lẽ chỉ vài giây nữa thôi?
"Mẹ, người sao vậy? Con... Con phải làm như thế nào?" Thanh âm Tiểu Khê nghẹn ngào làm thím Lương hoàn hồn, xương cốt người già như mụ chết một phen coi như xong, nhưng con gái của mụ ta, con gái đáng yêu của mụ phải làm như thế nào?
Mụ ta tin tưởng, nếu bọn họ chạy ra khỏi Diễm trạch, thì tuyệt đối sẽ bị giết sạch, dù sao bọn họ cũng là nanh vuốt dưới tay La Dịch Di.
Tuy rằng thím Lương hại chết không ít mạng người, thậm chí có không ít người là do mụ ta tự tay giết, nhưng đối với cốt nhục duy nhất của mụ, thím Lương đau trong lòng trong mắt, đây có tính là một loại lương tri hay không?
"Tiểu Khê, con không muốn mấy người kia chết sao?" Thím Lương bởi vì chuyện vừa rồi mà mặt mày tái nhợt lại chật vật, mụ ta khẩn trương bắt lấy tay con gái, thân thể run rẩy làm cho mụ thoạt nhìn chỉ còn là một nữ nhân yếu ớt.
"Mẹ?" Tiểu Khê không rõ, hiện tại thím Lương muốn nói gì, cô muốn giết mấy người kia, nhưng cô biết năng lực của mình, cô ngay cả đến gần còn làm không được, cho nên cô mới áp chế dục vọng mà theo mẹ chạy trốn, hơn nữa bây giờ là thời điểm để nói mấy thứ này sao?
"Chúng ta không sống được bao lâu nữa. Con đi giết Diễm Quân Mạc, cậu ta là người yếu nhất, cũng là người dễ dàng tiếp cận nhất."
Có thể nhìn ra được, so với ba người còn lại, thì thiếu gia là dễ dàng xuống tay nhất, cái này là do mụ quan sát cậu ta từ nhỏ đến lớn mà rút ra kết luận.
Trước đó, mụ cũng không có muốn chạm vào thiếu gia, nhưng hiện tại mụ biết, Diễm Quân Ly sẽ không bỏ qua cho hai mẹ con mụ. Dù sao cũng phải chết, vậy thì kéo một số người xuống chôn cùng đi.
Tiểu Khê biết mình thật sự không có đường lui, cô kiên định nói : "Con đã hiểu, con nhất định sẽ giết chết cậu ta." Mắt Tiểu Khê dần dần lan tỏa hung ác và điên cuồng
Báo lỗi chương Bình luận
BẠN ĐANG ĐỌC
Mạt thế phản phái hệ thống
RomanceTruyện không phải mình dịch ạ mình lấy trên truyenfull.vn