Ngày em rời khỏi thế giới này.
Đó là một ngày mây rất dày, em nằm trong vòng tay ta, chạm lên má ta, nở một cười vu vơ rất nhẹ nhàng, đôi mắt chứa đựng thật nhiều ưu sầu nhìn ta.
"Mukuro, ta xin lỗi."
Lần đầu tiên em mở lời xin lỗi một ai đó, ta đã run lên vì bất ngờ. Ta nắm lấy bàn tay đang sờ trên mặt rồi đặt lên đó một nụ hôn: "Là ta cam tâm tình nguyện, cho nên em đừng đau lòng."
Em chậm rãi nói, với âm thanh nhỏ dần, "Lần sau, đừng cố chấp nữa..." và ngưng bặt.
Đôi mắt đen tuyền của em dần khép lại giống như em chỉ bắt đầu ngủ một giấc dài. Với ta mà nói, hình bóng cuối cùng em thấy trên đời này, là ta, thế đã quá tốt rồi. Ta nhìn em, người ta yêu cũng không còn ở đây nữa, ta ôm em, cho đến khi thân thể đó trở nên lạnh ngắt, thế giới này vụn vỡ thật rồi.
Đám tang của em, cũng vào một ngày rất nhiều mây. Cứ vậy, người bảo vệ Mây của Vongola không còn, sau đó người bảo vệ Sương Mù của Vongola cũng mất tích. Dường như ai cũng đoán được nguyên nhân việc Rokudo Mukuro rời đi.
Vongola Decimo, Sawada Tsunayoshi gượng nhìn bầu trời, "có lẽ họ đã đến nơi có thể gặp lại nhau."
Mukuro ta xác thực không còn quyến luyến gì với kiếp nhân sinh này nữa, tương lai không còn, chấp niệm với hiện tại càng không. Thôi thì ta đi cùng em, bước đến bờ vong xuyên, qua cầu Nại Hà, luân hồi trước em để tìm được em. Nhất định phải bảo vệ và yêu thương em, đời đời kiếp kiếp.
Ta không biết rõ, chấp niệm này từ đâu mà khắc sâu, tâm ma này tại sao cứ điên cuồng réo tên em trong đầu óc ta, ta mê loạn, sự đau đớn càn quấy càng hiện rõ khi ta bước qua cầu Nại Hà, nơi mà ta đã bước qua rất nhiều, rất nhiều lần trước đây, để có thể làm bạn với Luân Hồi. Lảo đảo bước đến chỗ người đang đứng đợi những người đã chết như ta.
Mạnh Bà nhìn ta, giống như thấy một ngươi rất quen thuộc, chầm chậm hỏi ta, "Mukuro, ngươi lại đến đây rồi. Lần này có gặp được cậu ấy không?"
Ta ngơ ngẩn.
Xin lỗi, Kyoya...
Em hãy nhớ, Hibari Kyoya!
Dù cho hàng vạn lần luân hồi, em có yêu ta hay không, ta vẫn sẽ đợi em, vẫn đợi em yêu ta.
Ta cười, nhợt nhạt. Những kí ức được giấu kín đang dần hiện về, những câu chuyện của hàng trăm kiếp luân hồi trước kia đang trở về. Thắt đau vỡ nát cả cổ họng, cả hơi thở của ta cũng cứng lại.
"Có gặp được, chỉ là em ấy, vẫn không yêu ta."
Mạnh Bà nhìn ta, thở dài rồi rót cho ta một bát canh, "Uống đi."
Ta lắc đầu, "Không cần, dù cho ta uống bao nhiêu chén, ta vẫn không thể quên Kyoya được."
Mạnh Bà cũng không ép ta nữa, giống như việc này đã xảy ra rất nhiều lần, bà ta bắt đầu tự nói những câu từ không rõ giành cho ai,
"Hỡi thế gian tình là gì?
Hai ngươi dây dưa bao nhiêu kiếp lai sinh, ta rót bao nhiêu chén canh Mạnh Bà.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN] [KHR - Series Drabbles] [6918] Ngày Ấy, Sương Mù Tương Tư Áng Mây Bay
FanfictionTitle: Ngày Ấy, Sương Mù Tương Tư Áng Mây Bay Author: Aiyu Disclaimer: Nguyên tác KHR thuộc về Akira Amano. Summary: Vì cái gì sẽ là em, luôn là em, duy nhất mình em? Vì cái gì sao bao nhiêu năm tháng, qua bao nhiêu toan tính máu tanh, em vẫn như th...