Nicholas's pov
lần đầu tiên gặp Hanbin, tôi đã tự hỏi với bản thân, làm gì có ai có thể sở hữu hết thân hình bé nhỏ, khuôn mặt baby, đôi môi mỗi lần chu ra đều đáng yêu, chiếc mũi nhỏ nhỏ xinh xinh, đặc biệt là hàng mi cong dài như con gái và nụ cười tươi hơn hoa khi đã là con trai lại còn qua 23 chiếc bánh sinh nhật siêu to khổng lồ rồi cơ chứ? và kể từ đó tôi bắt đầu thích anh.
tôi không nghĩ anh sẽ nhỏ bé theo đúng nghĩa đen đâu. tôi còn ôm anh chào tạm biệt và cố nán lại một chút để kiểm chứng, đâu ai biết rằng anh lọt thỏm hẳn vào trong lòng tôi, camera mà không quay trực diện hai bọn tôi chắc người xem sẽ nghĩ rằng tôi đang ôm không khí mất.
lần đó, tôi cũng bị loại xuống ground. lúc đầu tôi thấy buồn lắm, nhưng khi mở cánh cửa của ground ra, trong mắt tôi như chỉ còn anh thôi vậy. miệng vô thức nở nụ cười, gọi thầm tên anh rồi vội vàng đi đến giang tay ôm anh vào lòng. tôi còn xoa đầu anh, nghe nói ở hàn quốc xoa đầu người lớn tuổi hơn là bị cấm hả? tôi mặc kệ, chỉ cần được ở cạnh anh tôi đã không còn nhớ đến cái gì khác nữa rồi. trong lòng cảm thấy mình bị xuống ground cũng không phải là quá tệ đi?
Hanbinie của tôi vừa giỏi vừa có nhân cách tốt lắm, mọi người đều kể rằng Hanbin hyung là thầy dạy nhảy của các em, mỗi lần không hiểu chỗ nào Hanbin hyung đều giảng dạy lại ngay. hay là khi cậu bé Jaebeom không làm tốt phần của mình, Hanbin hyung thấy cậu bé khóc và đã an ủi cậu, kéo đầu cậu dựa vào bờ vai nhìn bé nhỏ mà vững chắc của anh. tôi lại thích anh thêm một chút nữa rồi.
Hanbinie của tôi mạnh mẽ lắm, dù là người bị loại xuống ground đầu tiên, hay không đủ thời gian tập luyện mà đánh mất cơ hội tỏa sáng của mình, anh vẫn không khóc lần nào. điều đó làm tôi có chút ghen tị khi bản thân đã thua phần dance và quay về ground cùng những giọt nước mắt yếu đuối. nhưng khi đó tôi được anh ôm thật chặt, an ủi rằng không sao đâu, em đã làm rất tốt rồi, nên tôi thấy cũng đỡ hơn phần nào, dù sau đó tôi vẫn khóc như mưa. và tôi lại thích anh thêm một chút nữa.
tôi không có đủ can đảm để tỏ tình với anh, tôi sợ rằng anh sẽ từ chối, tôi sợ rằng chúng tôi sẽ không còn thân thiết như xưa nữa mà lại biến thành những kẻ xa lạ. tôi sợ lắm, nên tôi chỉ ích kỉ một chút cho bản thân mỗi lần ngồi riêng với anh, tôi tham lam từng cái ôm của anh và lưu luyến từng lần hai bàn tay chạm nhau hơn. chỉ như vậy thôi cũng đủ rồi.
lần đầu tiên được Hanbin tỏ tình, tôi đã bất ngờ lắm, tôi cũng đã rất vui sướng đấy.
nhưng tôi lại từ chối anh.
không phải là tôi hết thích anh, chỉ là tôi sợ rằng một ngày nào đó nếu tin đồn chúng tôi hẹn hò được lan ra, nhiều người sẽ mang anh ra chửi bới và miệt thị nhiều hơn tôi, bởi ở đây, tình yêu đồng tính vẫn chưa được chấp nhận một cách dễ dàng. mà có chấp nhận chắc họ cũng thấy chúng tôi không xứng vì một con người trong sáng và thân thiện như anh sao có thể đi cặp với một tên lạnh lùng, cục súc và mới nhìn vào đã có ác cảm như tôi chứ, như thể một đôi đũa đã lệch về ngoại hình mà lệch cả về tính cách vậy.
chính vì vậy, tôi tự cho rằng anh chỉ đùa thôi, nên tôi đã từ chối anh bằng một câu nói mang hơi hướng bông đùa. tôi cứ tưởng anh sẽ cười phá lên bằng chất giọng đặc trưng của mình và nói rằng anh không thích em đâu, nhưng không, anh đã dừng lại cùng khuôn mặt ngạc nhiên và nụ cười đã thoáng tắt đi trên môi. rồi anh quay đi, chạy về phía mấy đứa nhỏ đang í ới gọi anh, nụ cười tỏa nắng đó lại hiện hữu rõ ràng, nhưng tôi cảm thấy anh chỉ đang cố lấy lại dáng vẻ vốn có của mình để che mắt mọi người thôi, chứ thực sự tim anh đã vỡ đi mất một mảnh rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
nichobin - không tên.
Randomkhông tên không phải là không có tên mà là không biết viết tên gì. về hai kẻ. một kẻ cao to nhưng ngốc nghếch. một kẻ nhỏ bé lại ngơ ngơ. và hai kẻ rơi vào lưới tình của nhau ngay lần đầu gặp mặt. mô tả vậy chứ không hẳn vậy...