Nhị/

291 36 1
                                    

Lượng công việc đột nhiên tăng lên, Thái Từ Khôn nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì lại có báo cáo xét nghiệm gửi đến, kết quả cho thấy đúng là cùng một người gây án.

Một tháng trước, ở khu phía Tây phát hiện ra một xác chết, thi thể ấy không được xử lý tốt như lần này, có khả năng là lần đầu tiên gây án, thủ pháp cũng cực kỳ vụng về.

Thái Từ Khôn tập hợp lại tất cả các tổ viên, tụ họp lại một chỗ cùng thảo luận về vụ án.

Người đầu tiên lên tiếng chính là Tiểu Trương – phụ trách điều tra các hồ sơ. Những ghi chép trên hồ sơ vừa hiện trên màn chiếu, cậu ta liền đứng ở bên cạnh dần dần phân tích.

"Người chết là Trình Kim, 44 tuổi, một nhân viên nhỏ trong ngân hàng, có vợ, nhưng vợ không mang thai được nên đã nhận nuôi một đứa trẻ, rất thân thiết với người con nuôi, quan hệ với họ hàng cũng không tệ, không có thù oán gì với ai, vì thế nên vẫn chưa tìm được hung thủ. Từ trong hình chúng ta có thể thấy chữ viết hoa đằng sau gáy rất mượt mà, không thể loại trừ đây là lần đầu gây án, nhưng cũng không thể bỏ qua kinh nghiệm dùng dao của người này, so sánh với thi thể được phát hiện lúc sáng nay, kết quả giám định cũng đã có, là cùng một người. Bên cạnh thi thể cũng có rải rác những cách hoa hồng, nhưng số lượng không nhiều bằng lần này. Căn cứ vào báo cáo pháp y, cũng là tử vong vì trúng độc hoa hồng sa mạc."

Thái Từ Khôn gật gù, rơi vào trầm tư.

"Vừa điều tra quan hệ của hai người, là bạn học cấp ba, bằng cấp đều không cao, một người không có nghề nghiệp, một người chỉ là viên chức nhỏ, kiểm tra hồ sơ cũng không có ghi chép phạm tội nào, hơn nữa rất an phận, đánh giá của họ hàng cũng đều tốt."

"Được, mai lại đến hiện trường vụ án, muộn rồi, hôm nay mọi người đều đã vất vả, tan họp."

Thái Từ Khôn ghi chép hai dòng vào sổ, sau đó tuyên bố mọi người giải tán.

Đã bốn giờ sáng, ngoài cửa sổ, trời tí tách tí tách mưa, sương mù mông lung dày đặc. Thái Từ Khôn bận bịu nên cũng không biết, có hơi lo lắng cho Chu Chính Đình ở nhà một mình liền lái xe về thăm anh một chút, tiện tay chuẩn bị một ít đồ để ở lại cảnh cục.

Chu Chính Đình mơ thấy ác mộng.

Anh bị băng dính đen quấn chặt vào ghế, xung quanh đều đen kịt, chỉ có một chiếc bóng đèn mờ mờ ở trên đỉnh đầu, không ngừng lay động vì gió. Lớn tiếng kêu cứu nhưng không ai để ý đến anh, ngoài trời không ngừng vang lên tiếng sấm chớp, mưa thật lớn, gió thổi vô cùng mạnh, chiếc cửa sổ loạng chòa loạng choạng bất ổn, như muốn rụng bất cứ lúc nào. Anh run lẩy bẩy, tiếng khóc bất lực làm ba người xuất hiện, họ đằng đằng sát khí bước về phía anh, từng bước từng bước một, dưới chân phóng ra từng mảng từng mảng hoa hồng, cản trở đường đi của họ để bảo vệ anh. Chu Chính Đình khóc đến run, lúc tuyệt vọng, nhìn về phía ánh sáng tàn dư còn nhìn thấy Thái Từ Khôn, nhưng cậu chỉ đứng ở đằng xa trơ mắt nhìn, không tới cứu anh.

[Trans][Shortfic][Khôn Đình] GENIMATE ROSENơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ