Cả một ngày dài tìm không thấy Tiêu Chiến ở đâu cả, Vương Nhất Bác bắt đầu trở thành một kẻ thẫn thờ. Hắn đi ra đi vào phòng của Tiêu Chiến, cũng không làm gì cả, chỉ ngồi trên giường một lát rồi ra ngoài. Làm như thế đến lần thứ n, hắn vô tình nhìn thấy thỏi son đặt trong ngăn tủ đã bị kéo một phần tư ra ngoài. Tuy vậy, hắn cũng không để ý nhiều, lại bước ra cửa.
Tiêu Nghiên rất lo lắng cho em trai, liên tục gọi điện nhờ người tìm kiếm, nhưng hoàn toàn không có kết quả. Thấy Vương Nhất Bácc đi ra, y liền nói:
"Anh à, bọn họ nói nhà ga, xe buýt, sân bay...đều không có bóng dáng của Tiêu Chiến."
"Chúng ta đến nhà người quen hỏi đi, được không?"
"Tiêu Chiến có thể đi đâu trong khi chẳng mang bất cứ vật gì kia chứ, nó có tiền không hả anh?"
Từ nãy đến giờ, mấy câu Tiêu Nghiên nói Vương Nhất Bác đều không nghe thấy, hay có nghe mà chẳng lọt vào tai. Hắn liên tục để Tiêu Nghiên phải nhắc nhở, phải gọi tên thì mới tập trung được. Nhưng cũng chỉ là một lát, rồi sau đó lại rơi vào trạng thái thẫn thờ đờ đẫn, ai nói gì cũng không nghe, ai làm gì cũng không thấy.
Tiêu Nghiên cũng lo lắng sốt vó, đột nhiên có một chàng trai trẻ rất đẹp đến nhà, nhìn thấy y thì nói:
"Anh Nhất Bác đâu?"
Tiêu Nghiên chưng hửng, y không hiểu sao chàng trai trẻ này lại có thể ăn nói một cách vô phép vô tắc như vậy, nhưng vẫn trả lời:
"Anh ấy ra ngoài rồi."
"Đi đâu?"
"Tôi không biết."
Chàng trai hỏi xong thì quay người bước ra cửa. Tiêu Nghiên thấy quá kỳ quặc, liền gọi lại:
"Này, cậu tìm anh Nhất Bác có việc gì?"
An Nguyên không quay lại, chỉ cười nhạt rồi nói: "Cậu đừng ảo tưởng nữa, có ở gần anh Nhất Bác thì cậu cũng chỉ là người giúp việc, không đủ tư cách nói chuyện với tôi!"
Tiêu Nghiên vô cùng bất ngờ, y lại hỏi: "Ai là người giúp việc cơ?"
Lúc này An Nguyên mới quay lại: "Không phải là cậu sao? Có nhớ lần trước tôi làm vỡ khung ảnh rồi đổ oan cho cậu, sau đó cậu bị anh Nhất Bác đánh không? Hừ, cho dù cậu có là người trong ảnh, thì cũng chỉ là người yêu cũ của anh ấy thôi. Anh ấy rất ghét cậu, cậu không biết hay giả vờ không biết vậy?"
Tiêu Nghiên nghe xong mấy lời này mới chợt hiểu ra, cậu trai này nhầm mình với Tiêu Chiến. Tuy vậy, y vẫn tiếp tục khai thác
"Sao cậu cho rằng anh ấy ghét tôi?"
An Nguyên gần như không có kiên nhẫn, thái độ nói chuyện với y vô cùng lạnh nhạt và khinh bỉ:
"Cậu có bình thường không vậy? Anh ấy chưa từng nói chuyện tử tế với cậu, nếu cậu làm sai sẽ bị đánh, bị phạt không được ăn cơm. Còn nữa, cậu chưa bao giờ được phép ngồi cùng bàn với anh ấy. Thôi đủ rồi, tôi chỉ đến tìm anh Nhất Bác, không rảnh nói chuyện với cậu."
An Nguyên nói xong thì đi thẳng ra cửa. Tiêu Nghiên nghe tiếng xe cậu ta rời đi, mới hỏi chị giúp việc vài câu, sau đó ngồi ở sofa mà trầm ngâm suy nghĩ.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Chuyển ver_ Bác Chiến) Thế Thân
FanfictionEm biết đây chỉ là một giấc mộng, nhưng vẫn muốn một lần nhận được trọn vẹn tình cảm của anh. Dù rằng sau khi tỉnh mộng, trái tim em lại đau đớn khôn cùng, chẳng thể nguôi ngoai... *Lưu ý :trong fic này anh Chiến nhỏ tuổi hơn Nhất Bác nhé. Truyện hơ...