CHAP 20

5.7K 251 39
                                    

Sau khi được tháo băng mắt và tịnh dưỡng vài ngày trong bệnh viện, Jisoo cũng được xuất viện vì cảm thấy bản thân đã khỏe hơn và cũng không muốn ở trong đó, ngày nào cũng phải ngửi mùi thuốc sát trùng khiến cậu cảm thấy thật ngột ngạt, muốn về nhà thật sớm.

Jisoo đã chuẩn bị sẵn sàng, Jennie thì cứ kè kè theo cậu nên cô cũng ở đây để sắp xếp đồ đạc tiếp. Đã thu dọn gần xong đống đồ lặt vặt thì Taehyung từ cửa bước vào, trên tay cầm một vài giấy tờ xuất viện, mắt anh chăm chăm nhìn vào đấy một hồi rồi nhìn Jisoo.

-" Anh có chuyện muốn nói...!"

-" Ah...anh cứ nói đi anh hai..."

Jisoo giật mình nhìn Taehyung, lúc đầu bước vào thấy anh chỉ lo đọc mấy cái giấy tờ đó cứ nghĩ là anh vào chờ mình về.

-" Em về nhà ở đi...!!"

Anh nhìn Jisoo đang dừng mọi hoạt động của mình lại, cậu buông mấy thứ trên tay xuống rồi quay ngoắt sang nhìn Taehyung, ánh mắt trầm lắng lại. Jennie nhìn cậu khó hiểu, không phải mấy ngày nay Jisoo rất nôn nóng về nhà sao? Ánh mắt Jisoo thật kì lạ...

-" Em...em không muốn..."

-" Đã gần một năm rồi em chưa về, về thăm ba mẹ một chút có được không? "

Taehyung cau mài buồn bã buông tờ giấy xuống nhìn Jisoo, giọng điệu như cầu khẩn khiến Jennie ngạc nhiên. Ra là không phải về chung cư mà nhà của em ấy.

Jisoo và Taehyung có một căn biệt thự nằm ở Pyeongchang-dong. Lúc xưa đó là căn biệt thự của Kim gia, nhưng khi bi kịch xảy ra thì ngôi biệt thự đó bị xiết và cho đến khi Taehyung mở được công ty anh mới dùng số tiền của mình kiếm được mà mua lại nó. Jisoo nghe đến anh hai mình đề nghị về căn nhà đó thì tay chân như nhũng ra, cậu đau buồn khi nhớ đến lúc đó, chính mắt cậu nhìn thấy bọn giang hồ giết Appa cậu ngay tại nơi cậu đang và đã ở, đêm đó vẫn ám ảnh cậu day dứt mà chẳng buông tha cho cậu lần nào. Cậu cũng muốn về lắm, muốn nhìn thấy ba mẹ mình trên di ảnh, nhưng chẳng dám, sợ rằng mình sẽ sợ hãi đến nổi không bước chân vào nhà được, nghĩ xem đối với một cô bé chỉ vừa bước vào tuổi đôi mươi mà lại phải chứng kiến ba mẹ mình chết trước mặt mà chẳng làm được gì? Jisoo nhát gan lắm đúng không?

-" Nếu anh muốn em về thăm ba mẹ em sẽ về, nhưng để sống thì...em không thể..."

Cậu dứt khoát nói sau đó bỏ tất cả các đồ dùng của mình vào balo rồi lôi Jennie một mạch ra về, không quay đầu lại nhìn Taehyung, đêm hôm đó đang dần hiện lên trong đầu cậu.

-" Chết tiệt thật..."

Taehyung dõi theo ánh mắt của Jisoo mà buồn ray rức, anh ngồi phịch xuống chiếc giường ôm mặt buồn bã, anh biết Jisoo bị ám ảnh đêm hôm đó, anh cũng được chứng kiến cái chết của ba mình nhưng lúc đó anh đã trưởng thành và không đến nổi anh phải ám ảnh, nhưng còn Jisoo? Taehyung ngồi tự trách mình, Jisoo đã phải chịu đựng rất nhiều sự đau thương từ năm đó, chính Hong Suzu là niềm tin cuối cùng của nó nhưng cũng rời bỏ nó mà đi, Taehyung rất đau lòng khi thấy em mình chẳng còn miếng sức sống và trầm cảm đến nổi tự tử, anh đau buồn nhưng chẳng làm được gì, anh quyết định biến nỗi buồn đó thành động lực để làm việc nên mới có Kim Taehyung của ngày hôm nay, anh sẽ không để cho Jisoo đau buồn thêm một lần nào nữa.

SORRY FOR HURTING YOU [JENSOO] [CHAELISA]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ