Chương 65: NHƯỢC ĐIỂM CỦA ĐẶNG VŨ KHÁNH

1.6K 82 0
                                    

Khi Hải Nghi tỉnh dậy thì phát hiện xung quanh một mảnh tối đen, cảm giác hai mắt thắt chặt, đau nhói cho cô biết mình đã bị bịt mắt. Toàn thân vô lực mệt mỏi chứng tỏ cô đã bị hạ thuốc mê. Thân hình lơ lửng trên không khiến cô không thoải mái, hai tay bị buột chặt bằng dây thừng làm cô đau rát. 

Cái cảm giác lơ lửng trong không gian tối mịt khiến cô có chút hoảng sợ. Mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, tấm lưng áo cũng một mảnh ẩm ướt. Hải Nghi lúc này cảm thấy bóng tối đang xung quanh đùa giỡn với mình. Cô hoảng hốt thử động đậy nhưng điều này chỉ khiến vết thương nơi cổ tay càng nghiêm trọng hơn. 

Tại sao lại thế này? 

Chẳng phải Đặng Vũ Khánh đưa cô về nhà hắn sao? 

Đây là đâu? 

Hắn đi đâu rồi? 

Hải Nghi trong lòng nghi hoặc tự hỏi nhưng mà kí ức của cô chỉ dừng lại lúc cô lên cơn sốt. Đúng vậy, cô như thế nào lại sơ ý như vậy? Tất cả đều tại con virut sốt trong người cô. Nếu không mọi chuyện cũng không vượt quá xa tầm kiểm soát của cô lúc này. 

Hải Nghi bị bịt mắt cho nên không phát hiện dây chuyền trên cổ cô đang nhấp nháy ánh sáng màu đỏ. 

Lúc này cô nghe thấy tiếng rống giận của ai đó phía dưới. 

-Ông làm gì vậy? Ông bắt tôi tới đây làm gì? 

“Đặng Vũ Khánh. Là hắn sao?” 

Ngay khi nghe thấy tiếng nói kia, Hải Nghi liền biết ngay đó là Đặng Vũ Khánh. Mặc dù thời gian tiếp xúc không nhiều nhưng giọng nói của hắn cô có thể nhận ra rõ ràng. 

Đúng vậy, lúc đầu cô ở nhà hắn. Nếu cô bị bắt đến đây thì có lẽ hắn cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh tương tự. Nhưng mà nghe cách nói chuyện hẳn là hai người họ có quen biết. 

Hải Nghi âm thầm suy đoán, đồng thời cũng luôn tìm cách báo tin với gia gia. Lúc cô đánh tên đại ca kia đến thừa chết thiếu sống mà vẫn không thấy Hoàng Tử Minh ra mặt, cho nên cô mới liều lĩnh đi theo Đặng Vũ Khánh. Tin rằng gia gia tự có tính toán, cô chỉ việc thuận theo không phá vỡ kế hoạch của họ là được. Nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. 

Hai mắt bị bịt kín, hoàn toàn không thấy gì ngoài một mảnh tối đen khiến cô rất khó chịu. 

Đặng Vũ Khánh vừa tỉnh dậy liền phát hiện không ổn, hắn đang ở trong một căn phòng sắt, xung quanh âm u không thể nhìn thấy bên ngoài thế nào. Ngay cả là ban ngày hay ban đêm cũng không biết được. Đầu cảm thấy choáng váng đồng dạng bị người ta hạ thuốc mê. 

Khóe mắt nhìn thấy Đặng Chi Dân giống như người ông hiền từ nhìn hắn, liền biết được ông ta đã hành động. 

-Tỉnh rồi à! Ta sợ con quên mất nhiệm vụ hôm nay nên cho người mang con tới. Rất nhanh thôi Dark sẽ là của chúng ta. 

Đối với lời rống giận của Đặng Vũ Khánh, Đặng Chi Dân không chút nào để tâm, ngược lại khi nghĩ đến kế hoạch sắp hoàn thành khóe miệng tươi cười càng thêm mở rộng. 

Nhắc đến kế hoạch Đặng Vũ Khánh chợt giật mình hoảng hốt, nghĩ đến người con gái kia khiến tâm thần hắn bất an. Một cỗ giận dữ từ đâu bùng lên khiến hắn mất kiểm soát từ trên giường nhảy xuống đứng trước mặt Đặng Chi Dân chất vấn. 

-Hải Nghi đâu? Ông đã làm gì cô ấy hả? 

-Ta chỉ mượn dùng con bé cho trò chơi sắp diễn ra thôi. 

Đặng Chi Dân nhún vai vô tội nói, hoàn toàn không để ý đến lửa giận trong lòng Đặng Vũ Khánh. 

-Trò chơi? Rốt cuộc ông muốn làm gì hả? 

Đặng Vũ Khánh đột nhiên có cảm giác chẳng lành, hắn cảm thấy người đàn ông trước mắt này cực kì khó đoán, từ đầu đã là như vậy, hay nói đúng hơn, từ đầu hắn đã bị vẻ ngoài đạo mạo của ông ta lừa dối. 

-Ha ha mọi chuyện cũng sắp bắt đầu rồi. Kế hoạch lần này của ta chỉ được phép thành công không được phép thất bại. Ta không cho phép ai phá hỏng nó… kể cả chính con. 

Hai mắt phát ra ánh sáng nguy hiểm. Giọng nói quỷ dị giống như ma quỷ của Đặng Chi Dân không chút che dấu mà hoàn toàn lộ ra. Giống như đây chính là con người thật của ông ta- một con yêu quái không hơn không kém. 

Hình ảnh người ông hiền lành vốn đã bị ông ta vứt ở xó xỉnh xa lơ xa lắc nào đó rồi. 

Hải Nghi nhận ra giọng nói quỷ dị quen thuộc, giọng nói mà ngay cả ác mộng cũng không buông tha cô. Thân hình lơ lửng nhỏ bé trên không, không tự chủ mà phát run. Mặc dù đã đối mặt với cơn ác mộng kinh hoàng kia nhưng khi lần nữa chính tai nghe thấy lại có cảm giác khác. 

Mồ hôi nơi trán liên tục ứa ra, nhưng mà ý nghĩ trong cô vẫn không cho phép bản thân lùi bước. Hải Nghi có cảm giác rằng tất cả không chỉ là ác mộng mà nó còn là một bí mật kinh khủng nào đó. 

Lúc này cô có thể đoán được thân phận của người kia. Ông ta chính là Đặng Chi Dân, thành viên thứ tư thành lập nên Dark, cũng là kẻ phản bội trong lòng mọi người. 

Hải Nghi chân chính có dự cảm rằng hôm nay cô sẽ biết được một bí mật động trời nào đó. Ví như cái chết đáng thương của người phụ nữ bất hạnh năm đó, cô muốn tìm hiểu mọi chuyện. Cô muốn chứng minh thứ mà cô nhìn thấy vào 13 năm trước không phải là ác mộng mà là sự thật. 

-Tôi muốn điều tra rõ ràng. Tôi không muốn giúp ông thỏa mãn tham vọng biến thái của ông. 

Đặng Vũ Khánh lạnh lùng nói. Cô có thể đoán được hai mắt hắn bây giờ bắn ra ánh sáng lạnh nhìn chằm chằm Đặng Chi Dân. Lúc đầu cô cứ nghĩ kế hoạch này cùng hắn không tránh khỏi có liên quan nhưng có lẽ cô đã nghĩ sai. 

-Bây giờ con muốn quay đầu sao? Con đã quên cha mẹ con là do ai hại chết sao? Con quên rằng những năm qua con đã sống như thế nào sao? Ta cho con đi huấn luyện không phải để trở thành người thừa kế gia tộc mà sứ mệnh của con là phải thay ta báo thù. Đặng Vũ Khánh con đừng quên dòng máu chảy trên người con là máu nhà họ Đặng, con vốn không có quyền quyết định. 

Mỗi một câu ông ta nói đều khiến nội tâm Đặng Vũ Khánh giằng xé kịch liệt. Hắn không quên ba mẹ hắn đã chết, chỉ là hắn không muốn mơ hồ làm theo lời ông ta mà không biết gì cả. 

Nhìn ra rằng Đặng Vũ Khánh đang phân vân, Đặng Chi Dân một bộ sói già chậm rãi dụ dỗ. 

-Con không biết sao? Người thưa kế Dark lần này sẽ là vị hôn phu của con bé Hải Nghi luôn kiêu ngạo kia. Đây chính là thỏa thuận trước kia của ta và bọn người Nguyễn Hà Trung, mặc dù có chút sai sót nhưng bất quá lúc này vẫn không muộn. Con bé sẽ thuộc về con nếu con giúp ta hoàn thành kế hoạch cuối cùng này. 

Đặng Vũ Khánh nghe ra hai chữ Hải Nghi trong lời ông ta, tâm không nhịn được run lên. 

Có thể sao? 

Nếu hắn thành công trở thành người thừa kế thì có thể sao? 

Cô có thể ở bên cạnh hắn mãi sao? 

Hải Nghi lúc này vẫn không tiếng động lắng nghe. Ông ta nói vậy có ý gì? Chẳng lẽ ông ta muốn dùng cô để uy hiếp Đặng Vũ Khánh mà không phải bọn người Hải Nam sao. 

Ông ta thật ra có tính toàn gì? Ông ta dựa vào điều gì mà chắc chắn như thế? Chắc chắn Đặng Vũ Khánh vì cô mà có thể làm theo lời ông ta. Nội tâm nhất thời run lên. Chẳng lẽ là… 

-Tôi yêu cô ấy nhưng không có nghĩa là tôi sẽ ép buộc cô ấy. Vậy nên tôi sẽ không làm theo ý ông. 

Đặng Vũ Khánh xoay người đối mặt với ông ta, hai mắt lạnh lùng trong trẻo nhìn Đặng Chi Dân kiên quyết nói. Trước khi làm rõ mọi chuyện hắn không muốn làm tổn thương cô. 

Tim Hải Nghi lúc này kịch liệt rung động, không phải vì tình cảm của hắn mà vì lời nói của hắn. Có phải cô đã làm tổn thương hắn hay không? 

-Ha ha nhưng làm sao đây, tất cả đã muộn rồi, con không làm không được. Con muốn nhìn thấy con bé, ta sẽ cho con nhìn thấy. 

“Rầm, rầm rầm” 

Hải Nghi cảm thấy một trận mát mẻ ùa tới từ dưới chân, ngay sau đó cô nghe thấy tiếng va chạm cực lớn của kim loại. Đoán rằng cánh cửa bằng sắt dưới chân đã mở ra. Quả nhiên… 

-Hải Nghi… 

Đặng Vũ Khánh mừng rỡ khi nhìn thấy cô, nhưng ngay khi nhìn đến cổ tay ứa máu của cô, tâm không khỏi xiết chặt đau đớn, hướng Đặng Chi Dân quát. 

-Ông làm gì vậy hả? Mau thả cô ấy ra? 

-Không có khả năng, con không nhận ra trên người con bé được cài bom sao? Rất nhanh thôi mọi chuyện sẽ được giải quyết. 

-Ông điên rồi. Nếu làm vậy tất cả đều phải chết. 

Đặng Vũ Khánh lúc này đã không thể kiềm chế được xúc động muốn giết ông ta. Nhìn khắp người cô bị cài bom khiến nội tâm hắn treo ngược. 

Hải Nghi, thật xin lỗi! 

Thật xin lỗi! Nếu tôi không yêu em thì có lẽ sẽ không đẩy em vào chỗ chết.

Hôn Ước Quý Tộc - Bamboo (FULL)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ