Tại phòng khách
-Ông đến tìm tôi việc gì- Giọng nói lạnh lùng của hắn át hết căn phòng
-Tôi nghe nói cậu Lee đây mới nhập về món hàng mới, chất lượng tốt phải không-Người đàn ông chạc tuổi lên tiếng
-Ý ông là sao
-Cậu còn giấu tôi nữa, ở đây có cậu con trai gì đấy đúng không- Lời ông ta nói như mũi dao đâm từng nhát vào tâm trí Byung Hun, làm sao ông ta có thể biết đến cậu
-Ông muốn điều gì ở cậu ta
- Tôi muốn cậu ta, Cậu Lee đây biết đấy, tôi luôn muốn mới lạ mà
-Nếu tôi không bán...
-Dù sao cậu cũng phải bán thôi, tôi biết bố của cậu ta và ông ta đang truy lùng kẻ bắt cóc con ông ấy. Nếu cảnh sát mà biết đến vụ này thì cậu liệu có thảnh thơi như thế này không.
-Ông...-Hắn như bị đụng chạm vào điểm yếu, ông chủ tịch này thật biết nhắm vaò
-Cậu nghĩ thế nào...
-....-Hắn đắn đo một hồi
-Cậu chủ xin suy nghĩ cho kĩ- Quản gia Hwang lên tiếng, trong lòng ông muốn nhận câu trả lời đúng đắn từ Byung Hun
-...Được rồi, ngày mai hãy đến lấy hàng...
-Vậy là xong rồi nhé, mai tôi sẽ đến-Và chủ tịch đó rời đi.
-Đó có phải là điều cậu muốn không cậu chủ- Quản gia Hwang bước đến vỗ vai Byung Hun, ông coi hắn như con, luôn cho hắn lời khuyên thật lòng và bây giờ ông vẫn đang cố thuyết phục hắn
-Chú cứ kệ tôi, nãy giờ Chan Hee sao rồi
-Cậu ấy vẫn chưa rời khỏi phòng
Nỗi lo lắng trong lòng dâng lên, cậu đã làm gì nãy giờ trong căn phòng ấy. Byung Hun chạy thật nhanh lên phòng tắm, mở cửa. Điều hắn thật làm hắn hoảng sợ. Chan Hee nằm trong bồn tắm bất tỉnh, làn da trắng xanh hiện rõ, khuôn mặt trắng bệch thay vào khuôn mặt hồng hào vốn có. Đôi môi khô lại, đang dần thâm tím. Cậu như dần mất đi sự sống. Hắn đến bên cậu, ôm thân hình của cậu lên và bấg ngờ. Nước đã lạnh ngắt từ lâu và cậu cũng đang lạnh cóng, vội vàng đưa cậu về phòng. Hắn lo lắng ngồi bên cậu bồn chồn khôn nguôi, hắn sợ cậu sẽ làm sao, hắn tự dằn vặt vì hắn làm cậu phải khổ.
-Cậu chủ, cậu Chan Hee như thế này thì có lẽ ngày mai...
-Ý chú là sao, ngày mai vẫn sẽ làm như đã định
-Nhưng chắng phải cậu ấy đã bất tỉnh rồi sao, cậu chủ. Cậu vẫn cố chấp vậy à
-Không thắc mắc nhiều, ngày mai khi cậu ta tỉnh dậy lập tức đưa đến nhà Chủ tịch Kang. Chúng ta không thể mất uy tín- Dứt lời, hắn bước ra ngoài sau khi đưa ra quyết định. Bên khóe mi của Chan Hee, một giọt lệ rơi xuống chảy dài bên gò má ửng hồng.
.
.
.
.