Các bác sĩ đều nói Hendery hỏng rồi. Ổ cứng bên trong cậu nói rằng "hỏng" có nghĩa là không hoạt động. Nhưng là một thực thể, cậu vẫn hoạt động cực kì tốt. Có lẽ, cậu đang hoạt động không theo cách mà họ mong muốn.
Họ thất vọng khi cậu có cảm giác. Khi họ trói cậu vào bàn và truyền những luồng điện vô tình vào trung khu thần kinh của cậu, khiến khung kim loại và da thịt cậu co rúm lại, đốt cháy cậu từ bên trong, cậu không nên la hét. Khi họ dìm cậu vào một bể nước lạnh thấu xương mà chẳng hề cho cậu lấy một cái khăn, răng của cậu cũng không được va vào nhau thành tiếng.
Cậu không nên cảm thấy lạnh, không nên co đầu gối vào ngực và bám lấy bất cứ hơi ấm nào còn xót lại trong tấm áo choàng bệnh viện. Hendery thấy không thoải mái. Đèn huỳnh quang trắng làm mắt cậu nhức nhối. Và cả bốn bức tường, sàn nhà hay chiếc ghế da cũng đều như vậy, trắng đến đau mắt. Màn hình điện tử gắn thằng vào người cậu bằng một sợi dây màu đỏ, liên tục phát ra tiếng bíp đều đặn. Cậu muốn tháo màn hình ra khỏi tường, phá hủy nó, nhưng nếu thực sự làm thế, cậu chắc chắn sẽ bị phạt.
Họ chẳng bao giờ cho Hendery biết họ đình làm gì với cậu. Cậu chỉ là một sản phẩm mà họ đang nghiên cứu, giống như một chiếc xe vậy. Đâu ai lại đi hỏi ý kiến của một chiếc xe trước khi tháo vài bộ phận ra hay dí máy hàn vào nó chứ.
Cậu giật bắn mình khi nghe tiếng bản lề cửa kẽo kẹt. Có lẽ là bác sĩ Tiền, đến để chích điện cho đến khi khung kim loại của cậu co giật, cũng có thể là bác sĩ Lưu, đến để tiêm những chất kì cục có thể bắt ra tia lửa vào tĩnh mạch của cậu. Cậu phải nhấc mặt mình ra khỏi lớp da của chiếc ghế tựa để có thể nhìn lên, một vệt dỏ dài hằn lên xương gò má.
Tóc hồng, cặp kính lớn cùng lông mày rậm. "Bác sĩ Tiêu!" Hendery rạng rỡ, đôi môi nứt nẻ vẽ lên một nụ cười. Ấm áp tràn ngập trong trái tim, những tiếng bíp vang lên thành tiết tấu.
Bác sĩ Tiêu là người duy nhất cho cậu cảm giác an toàn. Anh ấy luôn nhẹ nhàng và phần lớn thời gian bác sĩ chỉ nói chuyện với Hendery, về tình thần và cảm xúc.
"Chào buổi sáng, Hendery." Anh ấy chào, nụ cười yếu ớt và hàng mi dày cong lên trên gò má trong khi mắt đang lướt nhìn tập hồ sơ. Sau nhiều đêm đờ đẫn nhìn trần nhà và lục lọi trong ổ cứng, Hendery nghĩ cậu có thể hoàn thành việc miêu tả bác sĩ Tiêu dễ thương như thế nào. "Hôm nay cậu cảm thấy thế nào?"
"Lạnh." Hen dery rên rỉ, cơn rùng mình chạy dọc khung người cậu như để chứng minh.
"À, tội nghiệp, hôm nay họ lại giảm nhiệt độ xuống rồi." Bác sĩ Tiêu đặt tập hồ sơ xuống chiếc bàn kim loại, cởi áo blouse của mình xuống khoác lên người Hendery. Thật là ấm áp, chiếc áo thấm đẫm nhiệt độ cơ thể tuyệt vời của bác sĩ Tiêu. Còn có mùi thật đáng yêu và êm dịu. "Hôm nay họ muốn cậu xem phim." Bác sĩ Tiêu vừa nói, vừa gắn một thẻ nhớ nhỏ vào chiếc màn hình không phát ra tiếng bíp. "Cậu không cần làm bất cứ điều gì. Và tôi cũng sẽ chỉ ngồi vào chiếc ghế kia để ghi chép, được chứ?"
"Được, bác sĩ."
"Tôi nói rồi mà, cậu có thể gọi tôi là Đức Tuấn" Bác sĩ Tiêu ậm ừ, tay không quên ấn nút bắt đầu bộ phim.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Trans - Oneshot][Hendery x Xiaojun] BROCKEN
FanficBROKEN- Pinkfire *Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang ra ngoài* --- Tóm tắt: Các bác sĩ đều nói Hendery hỏng rồi. Ổ cứng bên trong cậu nói rằng "hỏng" có nghĩa là không hoạt động. Nhưng là một thực thể, cậu vẫn hoạt động cực...