Mặt Trời thời điểm lên cao ở ngày kế tiếp, kinh thành phố lớn ngõ nhỏ người đi nhiều như nước chảy, một ngày dài nóng nực kéo đến.
Mọi người bận rộn công việc, đàm luận về những điều làm cho bọn họ cảm thấy hứng thú, đủ chuyện náo nhiệt bát quái, đương nhiên câu chuyện để người ta hăng say nói vẫn như cũ là câu chuyện Điềm quận chúa ở Đoan Mộc vương phủ.
Tựa hồ từ sau khi nàng trở lại kinh thành, những lời đồn đãi về nàng vốn không có ngừng lại.
Đầu đường, chợt có rối loạn nổi lên, hấp dẫn những ánh mắt khác, có người ở trong đám người thăm dò xung quanh, vẻ mặt tò mò.
Làm sao vậy, làm sao vậy? Nơi đó có phát sinh chuyện gì sao?
Đám người dần dần từ giữa tách ra, có người ánh mắt gắt gao như cũ chăm chú vào đầu đường ở nơi đó, một đôi nam nữ dắt tay nhau đi tới, nam tử mặc sam cẩm bào, phong thái quanh có khúc khuỷu, hơn nữa lại có một đôi mắt màu tím, thần bí khó lường, câu dẫn lòng người. Mà nữ tử bị hắn lôi kéo, tựa hồ lòng có chút không muốn, cố gắng từ trong tay hắn giãy ra. Nàng thân mặc một bộ thủy lam quần lụa mỏng, nhưng xiêm y xinh đẹp nàng mặc tựa hồ đều là giậm chân giận giữ, bởi vì nàng...Thật sự rất xấu!
Từng đợt kinh hô trong đám người vang lên, này hai người này không phải là Tam điện hạ cùng Điềm quận chúa sao? Nhưng sao lại thế này? Vì sao Tam điện hạ lại lôi kéo Điềm quận chúa? Vẻ mặt còn ôn nhu tươi cười, mắt ánh tràn đầy sủng nịnh, còn người không cam lòng không muốn lại tựa hồ là Điềm quận chúa?
Có hai người mặt nhìn nhau nghi ngờ bất định, có người ngẩng đầu nhìn trời xem thử có phải hôm nay từ phía Tây lên không, có người kinh hãi lòng tràn đầy sự khó hiểu, đều cảm thấy thế giới này kỳ ảo.
Tam điện hạ phong thái tuyệt đại tao nhã, làm cho kinh thành ngàn vạn cô nương trong mộng hâm mộ yêu say đắm. Tam điện hạ cho tới bây giờ đối với nữ tử không động tâm, thậm chí đôi khi còn có chút không thương hoa tiếc ngọc, giờ phút này lại cùng quỷ quận chúa bị toàn kinh thành chê xấu cùng với tâm tư ác độc âm ngoan quang minh chính đại đi trên con đường lớn?
Còn có, Điềm quận chúa vì sao lại có vẻ mặt không kiên nhẫn? Vì sao nàng dường như còn có suy nghĩ phải thoát ra khỏi Tam điện hạ? Vì sao nàng lại có vẻ mặt lãnh liệt người đầy sát khí hướng tới Tam điện hạ?
Thấy vậy mọi người đều không khỏi thấy đầu mình choáng váng đầu óc không rõ, thật sâu cảm thấy mình có một cái đầu quả không đủ dùng.
"Buông tay!" Mọi người mơ màng không biết đầu đuôi sự việc nghe được Điềm quận chúa lãnh lẽo nói, đằng đằng sát khí.
Điện hạ kia bừng tỉnh làm như không nghe thấy, còn quay đầu đối với nữ tử bên cạnh ôn nhu cười nói: "Ngoan, đừng làm loạn. Ta nghe nói bên ngoài có rất nhiều người đồn đại với nàng không tốt, ta làm thế nào có thể chịu được để người bị người khác oan uổng chửi mắng? Hôm nay ta liền làm cho bọn họ biết, sự tình đều không phải như bọn họ nghĩ, Vương phi của bổn vương tự nhiên trên đời này là nữ tử tốt nhất, là bổn vương mặt dày vô liêm sỉ muốn ôm về nhà trân bảo."