2

847 19 0
                                    

- Dạo này cậu lạ lắm.

- Tôi vẫn bình thường mà?

- Bình con khỉ. Cậu lại gặp tên nhóc kia tới đêm muộn và trở về phòng với cái bản mặt đó. Gì thế, hả? Làm cái gì mà cứ trở về với cái miệng cười ngoác ra thế?

- Nói bé thôi cho mọi người ngủ. Làm gì kệ tôi, tọc mạch nó vừa.

- Ừ ừ, tôi tọc mạch.

Park Jimin hằn học quay lưng về phía Taehyung, ôm gối nhắm mắt đi ngủ. Taehyung sau khi ngả lưng xuống giường vẫn chưa thể tắt ý cười trên môi.

Đúng là dạo này anh và Jungkook gặp mặt nhau rất thường xuyên. Sáng gặp, trưa cùng ăn cơm, chiều gặp, tối cùng ngồi ăn cơm, đêm lại gặp nhau xíu nữa. Nghĩ lại cũng thấy lạ, không hiểu sao cả hai có thể gặp nhau nhiều như thế mà không chán. Họ nói với nhau thật nhiều chuyện trên trời dưới biển, cùng chơi thật nhiều trò vui, và cũng vì thế, mà Taehyung thích Jungkook nhiều hơn.

Anh không biết cảm xúc này đến từ lúc nào, anh cũng không biết mình đã đặt cậu trong lòng từ bao giờ. Tự anh nhận thức được tình cảm của mình dành cho cậu thật sự là tình yêu. Anh đã nghĩ tới chiều hướng tiêu cực nếu anh nói ra điều này với cậu, nhưng thời gian anh ở lại đây không còn nhiều, mà nếu không bày tỏ, anh lại thấy bứt rứt quá, sợ mai sau sẽ không còn cơ hội nữa. Sau này khi rời đi, làm thế nào mới lại có thể gặp cậu hàng ngày như bây giờ đây? Tuy thời gian ở bên Jungkook chưa được bao lâu nhưng anh thực sự nghiêm túc với đoạn tình này của mình. Anh dễ dàng thích cậu cũng phải thôi, vì anh là gay, và thời gian qua được tiếp xúc với cậu, tính cách của cậu, sự đáng yêu của cậu, mọi thứ từ cậu anh thấy đều rất hợp với mình. Nhưng còn cậu thì sao, cậu nghĩ gì về chuyện này?

Taehyung thức trắng nghiêm túc suy nghĩ cả một đêm.

---

- Em cũng tìm Taehyung hả? Chẳng biết nó đi đâu rồi, anh cứ tưởng nó ở với em cả ngày chứ?

Jungkook nghe Jimin trả lời như vậy càng thắc mắc hơn. Taehyung đã biến mất cả ngày hôm nay rồi, đến tối Jungkook mới lấy hết can đảm tới tìm Jimin để hỏi. Ai ngờ Jimin cũng không biết Taehyung đi đâu.

- Mà em tìm nó có việc gì thế?

Lắc lắc đầu xua tay vài cái, Jungkook cúi chào Jimin rồi trở về phòng của mình với vô vàn thắc mắc. Trước đây dù có bận việc gì không thể gặp, anh cũng tới tìm cậu thông báo một tiếng. Thế mà lần này, tới thành viên trong Đội cũng chẳng biết anh đi đâu.

Chả nhẽ bị bắt cóc? Thôi nào Jungkook, đừng suy nghĩ trẻ con như thế, ai đời thanh niên hơn hai mươi tuổi rồi còn bị bắt cóc. Nhưng mà, anh Taehyung đâu mất rồi?

Thấy nhớ anh quá...

Jungkook ba ngày nay lừ đa lừ đừ, làm việc gì cũng chậm chậm chạp chạp, lại trông thiếu sức sống hơn hẳn những ngày qua.

Mọi hoạt động này của cậu đương nhiên không thể qua được mắt ông Han -  quản lý lâu năm của cô nhi viện nhỏ này. Ông là người chứng kiến quá trình trưởng thành của Jungkook lâu nhất kể từ khi cậu vào cô nhi viện.

giftNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ