[Shortfic] Chạm - Junseob
Junhyung, đến tột cùng là anh muốn gì? Bức tôi đến đường cùng? Bất quá, tôi ngoại trừ bản thân ra, đến ngón tay anh cũng chẳng thể chạm đến. Tôi cũng chẳng thể tổn hại đến anh. Vẫn là phải tự sinh, tự diệt, có phải không?
Junhyung, đến tột cùng là anh muốn gì? Bức tôi đến đường cùng? Bất quá, tôi ngoại trừ bản thân ra, đến ngón tay anh cũng chẳng thể chạm đến. Tôi cũng chẳng thể tổn hại đến anh. Vẫn là phải tự sinh, tự diệt, có phải không?
Yong JunHyung! Tại sao lại làm như thế? Tại sao lại chụp những tấm hình đó? Tôi mất danh dự, lòng tự trọng và cả trái tim, anh vui rồi chứ? . Khi tôi nhận ra đã mù quáng yêu em đến mức nào, thì tôi nhẫn tâm làm em bị tổn thương mất rồi! Vì tôi, mà em biến mất. Tôi điên cuồng, khát khao tìm lại bo...
Tình yêu thực sự là mù quáng, biết chắc rằng khi đã yêu em sẽ khó lòng dứt bỏ, nhưng anh vẫn lắng nghe bản tình ca vẫy gọi réo rắt nơi con tim ngu ngốc mà giữ lấy em, rồi tham lam cho rằng em chỉ là của riêng anh. Em như thứ chất gây nghiện nồng độ cao khiến anh điên đảo, quay cuồng trong cái thế giới của em rồi lại...
Xin em. Làm ơn. Đừng rời bỏ tôi. Tôi cần em hơn tất cả mọi thứ trên đời này. Và ... tôi thật sự rất yêu em.