Hiện tại, anh à.
Không hiểu tại sao nữa, gần đây công việc anh bộn bề lắm phải không?
Em biết lòng mình, đã lạnh tanh như tờ, chả còn tuổi trẻ nồng nhiệt, mỗi chút lại cứ quấn lấy anh. Là trưởng thành, hay là không yên phận?
Nhớ từng lần anh làm em đau, từng lần anh khiến em khóc. Hai năm yêu nhau chỉ duy nhất một lần vì em ko bắt máy mà anh cuống cuồng cả lên. Duy nhất lần đó, có phải em đã được bảo bọc quá an toàn rồi nên anh chắc mẩm em ko xảy ra gì khác được đúng không?
Chúng ta chỉ biết chơi và ăn, tương lai hôm nay nghĩ ngày mai sẽ tiết kiệm, đến mai lại ăn hết toàn bộ xu tiền. Xin lỗi, anh không phải đại gia, em cũng không phải công chúa. "Chẳng có người tốt trên đời, chẳng có người luôn tuyệt vời, chỉ là mình tốt với ai? "
Gần đây chúng ta đi chơi cũng ko còn vui vẻ nữa.
Gần đây em chẳng còn muốn cùng anh một chỗ nữa.
Không nói chuyện thì không có gì, nói chuyện xong một thân lạnh lẽo, chả biết mình nghe được cái gì, rối tơ vò, không liên quan gì đến em cũng không có gì gọi là nhiệt tình.
Gần đây em chẳng muốn cùng anh nói chuyện nữa.
Em chẳng muốn đặt nặng ai vào tim nữa.
Mẹ, chị, ngay cả anh. Từng người một cứ đổ oán lên em. Ai làm gì các người em không biết, nhưng cứ hễ có gì bực dọc là chỉ có em biết.
Cuộc sống này vốn đâu có dễ dàng gì.
Chắc là do anh chỉ có mình em, nên về nhà a bực cái gì lại lôi cái đó ra phải không anh?
Em không muốn đi, dùng từng ký ức đẹp đẽ đó để nhắc nhở mình.
Đo ngang chỗ này chỗ kia sẽ nhớ anh, nhưng anh của hiện tại thì em không nhớ.
Từ cái ngày anh bảo nghe chuyện nhà em đến phát chán, quen không được thì chia tay. Chắc từ câu nói đó lòng em nó nguội mất rồi.
Em là một con ngựa, mà nó thì không có yên phận, thích đi chỗ này chỗ kia. Đến cuối cũng chẳng có ai bên em thật dạ, phải không anh? :)
Em mệt rồi, thực sự rất mệt, e nghĩ mình kết thúc rồi, sau này chắc anh sẽ lại yêu người khác thôi, em cũng chỉ là một trong những thứ mà anh đã trải qua, thế là hết, phải không anh? :)