JannScarlet

❤️

JannScarlet

@0101am có lúc nào mà sốp high quá sinh ra ảo giác delulu mất nhận thức thì mình cũng thông cảm cho sốp miếng nha. Mà mình cũng ngủ ngon ạ. Heheheh vẫn có người vào chỗ sốp lảm nhảm, nó vui mà dễ huông quá trờiii
Reply

0101am

@ JannScarlet  kkk t hỉu mà. t fl sốp 1 là 12cs còn phần còn lại là ava đóoo kk. sốp cứ trải lòng típ ikk iem thích nghe kể chuyện mn đu otp lắm. cơ mà sốp cũng phải ngủ sớm nhă. 12h òiii 
Reply

JannScarlet

@0101am huhuh thôi chéc dồi. Mình hợp gu quá. Tôi còn chưa lảm nhảm xong cơ . Tôi mê Gyuhao đến nỗi lập page sìn luôn là hiểu mà
Reply

JannScarlet

❤️

JannScarlet

@0101am có lúc nào mà sốp high quá sinh ra ảo giác delulu mất nhận thức thì mình cũng thông cảm cho sốp miếng nha. Mà mình cũng ngủ ngon ạ. Heheheh vẫn có người vào chỗ sốp lảm nhảm, nó vui mà dễ huông quá trờiii
Reply

0101am

@ JannScarlet  kkk t hỉu mà. t fl sốp 1 là 12cs còn phần còn lại là ava đóoo kk. sốp cứ trải lòng típ ikk iem thích nghe kể chuyện mn đu otp lắm. cơ mà sốp cũng phải ngủ sớm nhă. 12h òiii 
Reply

JannScarlet

@0101am huhuh thôi chéc dồi. Mình hợp gu quá. Tôi còn chưa lảm nhảm xong cơ . Tôi mê Gyuhao đến nỗi lập page sìn luôn là hiểu mà
Reply

JannScarlet

"Giyuu, nếu như em không chê tôi thì tôi sẽ làm người nhà của em. Chúng ta cùng nhau sống tiếp."

JannScarlet

Nemi đã mở lòng hơn với em. Anh kể em nghe những câu chuyện của người xưa cũ, kể về những vết thương đã hằn sẹo nơi cõi lòng. Dù những vết ấy không còn chảy máu nữa nhưng mỗi khi nhắc đến lại nứt toác ra, nhức nhối đớn đau không thôi. Nhưng em biết Nemi đã vượt qua bóng ma ấy rồi, vì anh đã có thể bình thản kể lại, đã có thể buông bỏ những dằn vặt để cùng nói, cùng cười, cùng khóc với em. Nemi đã trưởng thành hơn, không còn cọc cằn, to tiếng nữa. Hay nói đúng hơn là trở về với đúng chất con người anh. Và anh cũng khiến em thay đổi, trở lại với dáng vẻ của một Giyuu biết nói, biết cười, biết biểu lộ cảm xúc của mình nhiều hơn. Mọi người còn bảo, anh trưởng thành hơn để bao bọc một người trẻ con như em. Dù không phục lắm nhưng em thấy cũng đúng. Chỉ một mình em được nhận sự dịu dàng, săn sóc của Nemi, mà em có trẻ con hay dỗi thì cũng chỉ để mình Nemi tới dỗ thôi.
Reply

JannScarlet

Nemi đã đồng ý cùng em ăn cơm lươn tại quán nhỏ quen thuộc mà trước kia cả hai đã vô tình chạm mặt sau nhiệm vụ cá nhân. Lúc đó, Nemi chẳng buồn liếc em một cái mà quay đầu đi thẳng cơ. Nhưng lần này khi cả hai đang chìm trong đống ngượng ngùng thì em để ý ánh mắt của Nemi rơi trên người em rất nhiều lần. Nemi đừng có tưởng em ngốc mà không biết anh đang vụng trộm lén nhìn em. Em đã không nói với Nemi là em phát hiện ra đâu, vì em cũng rất thích Nemi nhìn em và cũng rất hưởng thụ cảm giác bản thân đã thành công thu hút được sự chú ý của ngài cựu Phong trụ lạnh lùng ấy.
Reply

JannScarlet

Nemi đã nhận Ohagi của em, dù chúng có hình dạng kì cục với phần nếp nhão nhoét, cùng vị mặn chát khi em lỡ bỏ nhầm giữa đường với muối. Khi nhận ra lầm lỡ của mình, em đã vội vàng đòi vứt bỏ nhưng Nemi chỉ cười khẽ, cốc vào trán em, nhẹ nhàng nói: " Không được lãng phí đồ ăn" và anh thật sự đã xử lý gọn ghẽ đống Ohagi tệ hại đó.
Reply

JannScarlet

Cũng giống như bao người chạy theo xu hướng, em rủ tôi đi xem " Mai " bộ phim khá nổi ở hiện tại. Nói là khá, vì nó chỉ phổ biến với giới trẻ thôi, còn với người đàn ông đã bước qua ngưỡng ba mươi như tôi đã trải qua bao hỉ nộ ái ố thì còn gì không biết đến nữa. Sau một tuần bận rộn với đống công việc ở cơ quan thì tôi đã dự định ngày nghỉ cuối tuần này sẽ dành cả để cuộn mình trong chiếc chăn đượm hương nắng trên chiếc giường êm ái. Nhưng biết sao được? Bé điệu nhà tôi cứ lờn vờn quanh tôi mãi, nào là thủ thỉ khuyên nhủ không được thì bắt đầu nhõng nhẽo, nằng nặc đòi tôi đi cùng em. Bé điệu đánh yêu vào tay tôi mấy cái chẳng có lực, hai má em phồng lên còn vương màu nắng đỏ cuối ngày, trông yêu chết mất. Mà tôi ấy, nào có sức chống cự trước sức hút của em, đành lòng tôi giơ tay đầu hàng với một điều kiện - em hôn tôi một cái tôi liền đồng ý đi với em. Bé điệu nghe đến đây thì liếc tôi cảnh cáo, nhưng sau đó cũng rướn người tới hôn chóc cái lên má tôi. Đạt được mục đích của mình rồi, tôi cười rất vui vẻ mà lòng tham bên trong lại chẳng chịu ngủ yên, nó rục rịch vươn ra ngoài, khao khát nhiều hơn. Tôi đưa tay kéo gáy em xuống áp môi mình lên môi em. Cánh môi em mềm mại xen chút ướt át, chín đỏ như quả mọng ngọt ngào mời gọi, từng đợt cảm xúc dâng trào như sóng cuộn nhấn chìm lấy suy nghĩ và hành động vào miên man. Có lẽ, em chẳng biết được trái tim này đang đập rộn rã đến nhường nào và phát  điên vì em ra sao. Lẫn trong từng hơi thở gấp gáp, tôi nghe tiếng mình nói yêu em.
          
          " Xu Minghao, bé điệu của anh. Anh yêu em chết nên được. "

JannScarlet

[ Chờ đợi có đáng sợ ] - Gyuhao
Reply

JannScarlet

Tôi thở dài, ngẫm nghĩ một chút, rồi trả lời em.
            
            " Sẽ không đợi. Anh sẽ không đợi em. Cuộc đời này chẳng giống bất kì một câu chuyện ngôn tình nào đâu, con người ta sẽ sống vì cái lợi trước mắt dù cho cái tình cháy bỏng đến nhường nào. Nếu em đã nói không đợi, anh cũng chẳng còn bất kì lý do gì để níu kéo trong vô vọng cả. Minghao em nghe cho rõ đây, anh yêu nhưng rất lý trí, anh sẽ không đợi em đâu thế nên đừng có buông tay anh, đi một quãng đường dài mà ngoảnh lại cũng sẽ chẳng còn hình bóng anh ở đó nữa. Vì có lẽ, lúc ấy con tim này đã mục tàn cùng tro cốt trôi về miền xa xôi miên viễn. Thế nên xin em, đừng rời bỏ anh..."
            
            Anh không đợi em, 
            
            vì khi ấy, 
            
            anh sẽ không còn là anh nữa, 
            
            cũng sẽ không còn trên cõi đời này.
Reply

JannScarlet

Tôi không tỏ lòng em đang nghĩ gì, nhưng chắc chắn là một mối tơ vò rối rắm. Có lẽ, bé điệu nhà tôi lại đồng cảm với nhân vật rồi bắt đầu nghĩ sâu xa về chuyện tình mình, khi đôi chân em bước vội vã, bàn tay bất chợt xiết lấy tay tôi chặt hơn. Suốt quãng đường  từ phòng chiếu phim xuống tới hầm gửi xe, em vẫn chẳng chịu mở lời. 
            
            " Em sao thế? Cảm thấy không khẻo chỗ nào sao? "
            
            Em ngoan ngoãn để tôi thắt dây an toàn cho em, khi nghe thấy tiếng tôi hỏi động tác em có hơi khựng lại, đôi mắt nhìn chăm chú về phía này. Ánh mắt mang theo những mong mỏi, đầy bồn chồn lo sợ. Nhưng thoáng chút lại tĩnh lặng như hồ, dường như em đã nghĩ thông suốt một điều gì đó, em cất tiếng dặt dè hỏi tôi.
            
            " Anh này, nếu như...chỉ là nếu như em bảo anh không đợi em nữa thì anh có đợi em không? "
            
            Đáp lại lời em chỉ là tiếng tôi cười khe khẽ.
            
            " Đã là nếu thì cũng chỉ là một giả dụ thôi. Mà đã là giả dụ không có thật ấy anh xin phép không trả lời. "
            
            Bé điệu nghe vậy khẽ nhăn mặt, lời em nói mang theo sự nghiêm túc khiến tôi chẳng thể ngả ngơn trả lời qua loa lấy lệ được nữa.
            
            " Kim Mingyu em đang rất nghiêm túc rất muốn biết đấy. Anh đừng có mà chọc em. "
Reply

JannScarlet

" Đã từng có người thương em như thế "
          
          Khi oải hương giăng đầy lối đi quen, những tia mặt trời còn đỏ ối treo trên đầu ngọn gió, sương long lanh phủ đầy con phố nhỏ, hạ đến mang theo hương nội cỏ.
          
          Gã giật mình chợt nhận ra bản thân lại lỡ thầm thương lấy nụ cười em.
          
          Chẳng biết từ bao giờ Kim Mingyu lại để em ở vị trí đặc biệt trong trái tim này đến vậy. Ai nhìn vào cũng nhận ra tình cảm của gã dành cho em, vậy mà Seo Myungho cái gì trên đời này cũng tỏ, chỉ riêng tình cảm gã, em lại chẳng rõ. 
          
          Myungho sẽ chẳng biết được Kim Mingyu đây chính là si mê một chàng họa sĩ tài hoa như em, rằng gã bấy lâu nay vẫn giấu nhẹm đi thứ tình cảm sục sôi trong lòng, những cơn đau xuất phát lồng ngực đã khiến gã thống khổ tới nhường nào khi màn đêm buông xuống, những cánh hoa còn vương tơ máu đỏ tươi trào ra từ miệng gã ngày càng nhiều và cả đám rễ ngoằn ngoèo ấy siết chặt hai lá phổi khiến gã thở một cách nặng nhọc biết bao.
          
          Myungho ạ, gã là thương em phát điên rồi.
          
          Mingyu thường đi sau và lúc nào cũng chỉ nhìn vào bóng lưng em, gã đã ước đôi mình có thể cùng nhau nắm tay dạo trên những đồi hoa, cùng nhau ngắm nhìn bình minh ló rạng hay hoàng hôn buông những vệt đỏ ối xuống làn cát mịn. Gã đã mơ về mái ấm gia đình với em và hèn mọn ước mong trong mắt em chất chứa hình bóng gã. Nhưng tất cả chỉ là ước vọng viển vông của gã mà thôi. 
          
          Vì với Seo Myungho, Kim Mingyu là bạn. Không hơn không kém.

JannScarlet

[Đã từng có người thương em như thế ] - Gyuhao
Reply

JannScarlet

Còn nếu tỏ lỏng mình với em. Gã cũng chẳng dám. Một tên to con như Mingyu mà lại sợ. Gã sợ khi mình nói hết tình cảm của bản thân dành cho Myungho sẽ khiến em sợ hãi hay thậm chí là ghét bỏ gã, ôi chúa ơi chỉ cần nghĩ đến ánh mắt đỏ hoe của em hay hành động xa lánh khước từ gã thôi nó sẽ là bản án nặng nề nhất mà Mingyu chẳng thể chịu nổi. Không có em, có lẽ khi ấy gã sẽ chẳng còn thiết tha gì đến sống nữa. Mingyu tự nhủ dù gì cũng chết thì chi bằng để những ngày tháng cuối đời, gã được nhìn thấy nụ cười của em, được nghe tiếng em gọi tên của gã, và cảm nhận được thứ tình cảm đã ăn sâu vào máu thịt của gã. 
            
            Mà Kim Mingyu cũng chợt nhận ra một vấn đề bức bối khôn nguôi
            
            Gã đi rồi thì liệu còn có ai thương em bằng gã?
            
            Còn có ai sẽ lại kiên nhẫn, yêu chiều em như gã đã từng?
Reply

JannScarlet

Gã ngồi trên chiếc sô pha trong căn phòng trọ cũ nát, thở ra từng làn khói trắng vất vưởng, gã cứ trầm ngâm như vậy cho đến khi điếu thuốc trên tay đã tàn đi phân nửa. Kim Mingyu quyết định sẽ không làm phẫu thuật hay bày tỏ lòng mình với em dù cho được Seokmin khuyên bảo hết lời. Gã biết hắn chỉ là đang muốn tốt cho gã, nhưng sao được đây. Nếu như phẫu thuật lấy khóm hoa si tình ấy ra, Mingyu biết gã sẽ chẳng còn phải chật vật với những cơn đau hay hít thở khó khăn nữa, gã sẽ trở lại là một Kim Mingyu vui vẻ, khỏe mạnh như xưa, chỉ là tình cảm dành cho em sẽ không còn nữa, tựa như cánh hồ điệp bay theo khóm hoa đã bị vứt bỏ kia vậy. Biết là tốt nhưng Mingyu thấy mình tồi lắm, gã đã thề với chúa dù cho bất kì hoàn cảnh nào, ở đâu, ra sao. Dù cho mai này mặt trời chẳng còn tỏa sáng, chim không hót vang bài ca tình, hoa cũng không nở rộ tỏa hương ngát thì gã vẫn sẽ một lòng chung tình với em. Chỉ một mình Seo Myungho mà thôi. Không, Mingyu tự nhủ với lòng sẽ chẳng thể phản bội lời thề ấy được.
Reply

JannScarlet

Em thấy anh rồi. Người thường trực trong những giấc miên man của em. Trí nhớ của em kém thật, nhưng những lời tàn nhẫn làm tổn thương anh em đều nhớ rõ. Một kẻ khốn nạn như em làm gì còn tư cách để cầu mong cái nhìn từ anh. Chỉ là không nghĩ sau gần ấy năm gặp lại, đến một cái liếc mắt, anh cũng chẳng thèm liếc về phía em. Người từng nói dành cả đời để ngắm em cũng không đủ. Vậy mà cũng có ngày tiếc rẻ một ánh nhìn với em. Người tình của em, thật hổ thẹn khi gọi anh bằng cái danh như vậy, nhưng anh sẽ mãi là người em yêu, em thương suốt quãng đời còn lại. Tựa như mảnh trăng in bóng dưới mặt hồ, xinh đẹp rực rỡ nhưng chỉ là ảo ảnh phản chiếu, tưởng gần trong gang tấc mà mãi mãi không thể với tới được.

JannScarlet

Anh đã tin vào những lời nói dối để rồi tình mình tan ra hòa vào thinh không. Nhưng  những dối trá ấy lại được thốt ra từ chính miệng em. Nực cười khi chính em là người ruồng bỏ thứ tình cảm ấy trước và cũng chính em lại là người nhặt nhạnh những vụn tình ấy, gom lại vào trong tim. Nhiều lúc em cứ nghĩ bản thân phát điên rồi, nỗi nhớ anh giày vò tâm can em khiến những đêm đen em thao thức trằn trọc chẳng thể vào giấc. Những chập chờn về khoảnh khắc tươi đẹp xưa cũ, nụ cười gom cả nắng hạ của anh, từng cái nắm tay, xoa mái đầu và cả mùi hương tươi mát quen thuộc đều làm em thấy tiếc nuối. Biểu cảm của anh sẽ thế nào khi biết những lời em đang gửi gắm. Là kinh hãi, là khinh bỉ, là tức giận, là chế giễu hay chỉ đơn giản là bình thản. Bình thản vì mọi thứ giờ đây chẳng còn liên quan đến anh nữa. Ôi, như vậy em sẽ chẳng chịu nổi đâu thà rằng anh đừng biết, thà rằng anh cứ mãi căm ghét em chứ đừng tha thứ cho em. Vì em không xứng.
Reply

JannScarlet

Trái đất rộng lớn đến thế nhưng cũng thật nhỏ bé biết bao. Em lại gặp anh sau những ngày tháng mình chia xa đằng đẵng. Và anh vẫn vậy, không để em vào mắt.
Reply

JannScarlet

Mọi thứ dường như chậm lại khi em nhìn thấy bóng hình anh. Những thứ âm thanh ồn ã của dòng người qua đường, những bủa vây hoang tàn của cuộc sống nghiệt ngã, ngay cả nghĩ suy rối bời trong em cũng lặng lẽ lùi bước. Em như rơi vào khoảng không chới với, trống rỗng và vô định. Ấy thế nhưng khi em còn chưa kịp định hình chuyện gì đang diễn ra trước mắt, anh đã vội vã hòa vào dòng người và biến mất, nhanh chóng. Em có chút hụt hẫng, không phải là trái tim đau đớn tựa như không thở nổi, chỉ là nỗi buồn sự tủi thân trong em chẳng thể vơi bớt nguôi ngoai. Em rõ mà, không phải lúc đó anh không thấy em, mà anh chẳng còn bận tâm đến em nữa rồi, em đã chẳng còn là điều bận tâm số một của anh nữa. Em biết, em chẳng còn có quyền đòi hỏi hay tư cách để nói ra mấy lời này. Nhưng anh ơi, em có thể thể lừa dối anh, lừa dối mọi người, thậm chí ngày ngày nhồi nhét vào đại não rằng em không yêu anh thì trái tim em vẫn âm ỉ thứ tình cảm nồng nàn dành riêng cho người em yêu.
Reply

JannScarlet

:)

JannScarlet

delulu is the solulu
Reply

JannScarlet

"mong rằng em sẽ tìm được đóa hồng vàng rực rỡ của đời mình"
Reply

JannScarlet

"nếu như em chưa cảm thấy trái tim đau đớn tựa vỡ ra hàng trăm nghìn mảnh thì có lẽ em chưa yêu ai bằng cả tấm chân tình"
Reply