Hình như mình đã nhầm, dù mình có k viết ra nhưng việc tự kỉ thì vẫn còn đó thôi. Điển hình như là ngày hôm nay. Bad. Mọi chuyện thật tệ hại, dường như những kí ức hồi nhỏ đang quay trở lại với mình. Có thể mình đang tìm một lý do để ngụy biện nhưng.. mình cho rằng nó là nguyên nhân khiến mình thành người vô cảm như bây giờ. Thờ ơ và lãnh đạm, giống như chẳng có gì xảy ra, một việc bình thường. Hay thật, giá như mình có thể như thế này mãi, trong bất cứ tình huống nào, trong cuộc sống hằng ngày. Có thể "vô cảm" như thế thật là tốt, chí ít là trong suy nghĩ của mình.
Có ai đó có thể cho mình một lời động viên k nhỉ, giống như là " k sao đâu, bạn đã làm đúng". Ước gì có ai đó có thể hiểu mình, hoặc ít nhất lắng nghe những lời vớ vẩn này. Cảm giác tự kỉ thế này thực sự rất khó chịu.