desertedfield

“Kuroko cảm nhận được không khí kích động trong gió, tựa như chỉ cần duỗi tay là có thể ôm lấy.
          	
          	Giống hệt như cơn gió của mười năm trước.
          	
          	Đứng ở lối vào sân bóng, nhìn những hình bóng quen đến mức không thể quen hơn bên cạnh, Kuroko nhớ tới chuyện cũ ngày xưa—
          	
          	Khoảnh khắc ly biệt, cậu đã từng cùng mọi người hứa một ước định.
          	
          	Hy vọng một ngày nào đó, có thể lần nữa cùng mọi người đứng trên một sân đấu, cùng chơi thứ bóng rổ mà bọn họ tin là vinh quang.
          	
          	Gió ở lối vào đột nhiên thổi mạnh, làm tóc của Kuroko trở nên rối loạn. Nghe thấy âm thanh biểu thị vào trận của trọng tài, cậu khẽ cười, cùng mọi người sóng vai, bắt đầu bước đi, từ trong bóng tối tiến tới sân bóng sáng ngời. 
          	
          	Đồng phục số mười lăm tung bay theo gió, cậu ngẩng đầu, hưởng thụ từng hơi thở trên sân đấu.
          	
          	Xin cho phép tôi phá tan dòng thời gian đang dần đóng băng này, khiến cho kỳ tích triển lộ lần nữa.
          	
          	Vinh quang của tôi, ánh sáng của tôi, những người của thế hệ mà chính mắt tôi từng chứng kiến.
          	
          	Sự cố chấp không muốn buông tay đến từ ước định ban đầu.
          	
          	Mà lời hứa ngày ấy, ngay bây giờ, ở trên sân đấu này, dùng trái tim đang đập, dùng dòng máu đang sôi trào, dùng thắng lợi huy hoàng, tự mình thực hiện!
          	
          	Đây là chiến trường của tuổi trẻ, cũng là đỉnh cao sẽ được khắc ghi vĩnh hằng.
          	
          	Kuroko mỉm cười, cậu cúi đầu hôn lên băng đeo cổ tay, sau đó nắm tay, hướng đến đối diện của thính phòng chậm rãi giơ lên.
          	
          	Cậu còn nợ Kagami một cái cụng tay cuối cùng, xa xôi, khắc sâu.
          	
          	Sau đó, cậu thân khoác bộ đồng phục vinh quang, mang theo mộng tưởng cùng thanh xuân, đi giữa thế hệ được vạn chúng chú mục.
          	
          	Cậu đã từng sống trong khoảnh khắc của một kỳ tích xưa.
          	
          	Mà từ giờ trở đi, bằng đôi tay của cậu, kỳ tích này sẽ kéo dài đến vĩnh hằng.”
          	
          	— [KnB] Lúc ban đầu ước định, phần 66.

desertedfield

“Kuroko cảm nhận được không khí kích động trong gió, tựa như chỉ cần duỗi tay là có thể ôm lấy.
          
          Giống hệt như cơn gió của mười năm trước.
          
          Đứng ở lối vào sân bóng, nhìn những hình bóng quen đến mức không thể quen hơn bên cạnh, Kuroko nhớ tới chuyện cũ ngày xưa—
          
          Khoảnh khắc ly biệt, cậu đã từng cùng mọi người hứa một ước định.
          
          Hy vọng một ngày nào đó, có thể lần nữa cùng mọi người đứng trên một sân đấu, cùng chơi thứ bóng rổ mà bọn họ tin là vinh quang.
          
          Gió ở lối vào đột nhiên thổi mạnh, làm tóc của Kuroko trở nên rối loạn. Nghe thấy âm thanh biểu thị vào trận của trọng tài, cậu khẽ cười, cùng mọi người sóng vai, bắt đầu bước đi, từ trong bóng tối tiến tới sân bóng sáng ngời. 
          
          Đồng phục số mười lăm tung bay theo gió, cậu ngẩng đầu, hưởng thụ từng hơi thở trên sân đấu.
          
          Xin cho phép tôi phá tan dòng thời gian đang dần đóng băng này, khiến cho kỳ tích triển lộ lần nữa.
          
          Vinh quang của tôi, ánh sáng của tôi, những người của thế hệ mà chính mắt tôi từng chứng kiến.
          
          Sự cố chấp không muốn buông tay đến từ ước định ban đầu.
          
          Mà lời hứa ngày ấy, ngay bây giờ, ở trên sân đấu này, dùng trái tim đang đập, dùng dòng máu đang sôi trào, dùng thắng lợi huy hoàng, tự mình thực hiện!
          
          Đây là chiến trường của tuổi trẻ, cũng là đỉnh cao sẽ được khắc ghi vĩnh hằng.
          
          Kuroko mỉm cười, cậu cúi đầu hôn lên băng đeo cổ tay, sau đó nắm tay, hướng đến đối diện của thính phòng chậm rãi giơ lên.
          
          Cậu còn nợ Kagami một cái cụng tay cuối cùng, xa xôi, khắc sâu.
          
          Sau đó, cậu thân khoác bộ đồng phục vinh quang, mang theo mộng tưởng cùng thanh xuân, đi giữa thế hệ được vạn chúng chú mục.
          
          Cậu đã từng sống trong khoảnh khắc của một kỳ tích xưa.
          
          Mà từ giờ trở đi, bằng đôi tay của cậu, kỳ tích này sẽ kéo dài đến vĩnh hằng.”
          
          — [KnB] Lúc ban đầu ước định, phần 66.

desertedfield

“Chói tai tiếng còi nhắc nhở màu đỏ điểm số đổi mới.
          
          Hắn là gió cát nhuộm dần vương triều đề ấn khi, cuối cùng cố thủ giả. Cho dù sơn vũ dục lai hắc vân ép thành nhật nguyệt ảm đạm bạch cốt cát vàng điền bại mã hướng thiên tê, hắn cũng sẽ ở mệt mỏi cuối phấn khởi một đòn, bảo vệ ở vinh quang chiến trường.
          
          Mọi người đối mặt không biết, truy tìm nội tâm;
          
          Mà hắn truy tìm nội tâm, đối mặt không biết.
          
          Hết thảy chưa bao giờ thay đổi, như nhau ba năm trước.” 
          
          — [KnB] Thời khắc vinh quang, chương 110 (114).

desertedfield

và tại sao lại là norman? tại sao lại là cậu ấy? tại sao bóng hình hoang hoải trong đêm dài của ray lại là chàng trai tóc bạc mắt xanh đã biến mất từ lâu?
          
          tại sao ray lại yêu lấy một mặt trăng đã tàn?
          
          —raynor, wip.

desertedfield

“Vậy nên, cậu đã sinh ra trong một vũ trụ gần như không có khả năng tồn tại.”
          
          “Được sinh ra nhờ sự nối tiếp gần như không thể hoàn thành.”
          
          “Cậu được cấu thành bởi 10^23 hạt vật chất, bắt đầu từ vụ nổ lớn của vũ trụ, bao nhiêu thế hệ trước ngã xuống, thế hệ sau tiếp bước không chịu khuất phục. Vượt qua những vì sao rực rỡ nhất, đi qua những nơi hoang tàn nhất, trải qua thời kỳ tráng lệ cũng như sự hủy diệt đen tối nhất, cuối cùng, cậu bước đến trước mặt tôi.”
          
          “Xác suất vô hạn gần như bằng không 0.” 
          
          “Cậu là một kỳ tích.” Lạc Hành Vân nhìn thẳng vào mắt Bùi Diễn, nói bằng giọng chắc nịch: “Tôi gặp được cậu, cũng là một kỳ tích.”
          
          Đây là món quà vô giá của 93 tỷ năm ánh sáng và 13,8 tỷ năm thời gian.
          |||
          ||
          |
          “Nhiễm phải pheromone của em” / chương 78.