Nhưng Tuấn Tài hoàn toàn không phải kiểu người khô khan hay cứng ngắc suốt ngày chỉ biết giải phương trình. Anh cũng lãng mạn, nhiều là đằng khác. Cái giá sách nho nhỏ mà vô cùng phong phú của anh là một ví dụ. Anh lại còn rất thích đọc thơ nữa.
Một lần, thấy tôi ra ngó nghiêng vào vở của anh, anh dừng bút, ngẩng lên mỉm cười hỏi, "Em biết Quang Dũng từng viết về người Sơn Tây như nào không?"
Tôi còn chẳng biết Quang Dũng là ai, ông hay bà (chắc là ông nhỉ, tên Dũng giống anh Dũng bộ đội mà...?), thì làm sao mà biết những điều người đó viết, nên lắc đầu. Tuấn Tài chẳng cần nhìn sách, đọc luôn cho tôi bốn câu thơ:
Vừng trán em vương trời quê hương
Mắt em dìu dịu buồn Tây Phương
Tôi nhớ xứ Đoài mây trắng lắm
Em có bao giờ em nhớ thương? (*)
Những hình ảnh trong bốn câu thơ ấy, với đứa trẻ như tôi thì không hiểu được. Thế nào là vừng trán vương trời quê hương, thế nào là mắt dìu dịu buồn Tây Phương? Nhưng vẻ đẹp của những câu từ vẫn khiến tôi ngơ ngẩn. Và, giọng Nghệ An của Tuấn Tài dùng để ngâm nga bốn câu ấy, lại phù hợp đến lạ.
Thấy tôi không nói gì, anh lại đọc thêm một đoạn nữa:
Đôi mắt người Sơn Tây
U uẩn chiều lưu lạc
Buồn viễn xứ khôn khuây
Tôi gửi niềm nhớ thương
Em mang giùm tôi nhé
Ngày trở lại quê hương
Khúc hoàn ca rớm lệ (*)
Chúng tôi chẳng hẹn trước mà cùng im lặng hồi lâu. Cuối cùng, Tuấn Tài lại là người lên tiếng, "Em có phải người Sơn Tây không?"
"Dạ có..." Nhưng tôi không biết đến bài thơ mà Tuấn Tài đọc, cũng như những xúc cảm ẩn giấu trong đó. Bỗng tôi thấy mình thật vô tâm biết chừng nào.
"Đến một lúc nào đó," Tuấn Tài chậm rãi kết luận, "khi em lớn lên và rời xa quê hương, chỉ cần nghe hai chữ Sơn Tây vang lên ở một nơi nào đó cũng có thể khiến trái tim em thắt lại."
Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhìn đôi mắt u uẩn của anh và chợt hiểu. Anh đang day lại nỗi buồn viễn xứ khôn khuây trong tim mình. Bởi vì dẫu bầu trời Sơn Tây có trong trẻo cỡ nào, ở nơi đây anh cũng chẳng thể tìm được mảnh trời của quê hương mình.