chiều dần tàn vào màu buồn
đôi chân lạc đường đành chìm vào chơi vơi
chẳng còn điều gì là bình thường
khi em buông tay để anh cùng đơn côi
rồi lại về nhà một mình
nghĩ về chuyện tình mà mình đã buông xuôi
bao nhiêu cơn mê trực rình
y như cực hình trong anh còn chưa nguôi