duyy2512

em không biết nên bắt đầu từ đâu để giải bày hết nỗi thương nhớ. nhưng anh ơi, có lẽ đôi mình sẽ lại sớm gặp nhau.ở cuối chân trời khi tàn ngày để lại. hoặc cũng có lẽ em sẽ biến mất trước khi rạng đông nhô mình, nhưng dẫu ở bất kì hình hài nào cũng sự sống, em vẫn yêu anh bằng tất cả nỗi thiết tha của đời mình.

duyy2512

em không biết nên bắt đầu từ đâu để giải bày hết nỗi thương nhớ. nhưng anh ơi, có lẽ đôi mình sẽ lại sớm gặp nhau.ở cuối chân trời khi tàn ngày để lại. hoặc cũng có lẽ em sẽ biến mất trước khi rạng đông nhô mình, nhưng dẫu ở bất kì hình hài nào cũng sự sống, em vẫn yêu anh bằng tất cả nỗi thiết tha của đời mình.

duyy2512

Tôi viết như kẻ khát nước dìm mình trong dòng sông rộng, như người lữ hành lạc bước giữa cánh rừng hoang dã, chỉ biết rằng phải đi tiếp, phải để ngòi bút lướt trên trang giấy như một định mệnh không thể cưỡng lại. Mỗi con chữ tràn ra từ tâm hồn tôi, không phải như một công việc, mà như một cơn sốt, một niềm đam mê bỏng rát, một thứ ánh sáng mong manh nhưng không thể dập tắt trong bóng tối đời thường.
          
          Những đêm dài, khi thế giới đã ngủ yên, tôi vẫn ngồi trước trang giấy, ánh đèn vàng ủ ê như một người bạn câm lặng. Tôi viết về con người, về những nỗi thống khổ lặng thầm, về những trái tim đập loạn trong lồng ngực vì yêu, vì khát khao, vì tuyệt vọng. Tôi viết vì tôi không thể nào không viết. Mỗi dòng chữ rơi xuống như một nhát dao khắc vào linh hồn tôi, đau đớn nhưng cũng diễm lệ đến lạ kỳ.
          
          Và khi buổi sáng đến, khi sương tan dần trên mái phố, tôi gấp lại trang giấy với một nỗi trống rỗng kỳ lạ – như thể tôi đã cho đi một phần của chính mình, như thể tôi vừa sống thêm một cuộc đời nữa, một cuộc đời chỉ tồn tại trong những con chữ.

duyy2512

---
          
          Nhanh lên nhé! Trời xanh đang vẫy gọi,
          Nắng rơi đầy trên má lụa tươi non.
          Cành lộc biếc lả lơi theo gió dội
          Mùa thơm nồng như chẳng muốn hao mòn.
          
          Ta muốn uống cả trời trong đáy mắt,
          Hôn ngấu nghiến lên môi thắm rạng ngời
          Kẻo xuân thắm vội vàng qua phía mất,
          Để mai này chỉ còn chút tàn phai. 

duyy2512

em đi trong ráng chiều rực rỡ với ánh nắng như mật ong chảy lên con ngươi. đã bao lần em thôi đi cái nỗi khát vọng chớm nở, những con chữ đã từng nắn nót cho ai giờ nằm trên trang giấy ố vàng. em chưa bao giờ hối hận khi gặp được anh, nhưng em chỉ sợ vào một ngày nào đó của tương lai, vào xuân se lạnh, vào hạ rực lửa nắng cháy đỉnh đầu, vào thu với gió và hương ổi phảng phất hay vào đông với cái lạnh cắt thịt, em sợ bản thân sẽ quên anh, quên đi những tháng ngày non dại chạy theo hình bóng rực rỡ đi trong trời lộng gió. em không mong cầu anh nhìn lại phía em, chỉ mong anh vẫn có thể hạnh phúc trong cuộc đời của riêng mình..

duyy2512

Trưa gay gắt của những tháng cuối năm làm con người cứ quở trách thời tiết.
          
          Nằm trong mái hiên nhà với cơn gió mát thổi xào xạc qua tán lá cây làm tôi hồi tưởng lại những ngày 5, 6 tuổi thường xuyên trốn ngủ trưa để đọc đi đọc lại những cuốn truyện đôrêmon tìm trong tủ sách cũ.
          
          Cứ ngỡ là một cái chợp mắt giữa ban trưa, nhưng chẳng biết tự lúc nào đã không còn quay lại những tháng ngày năm ấy.

duyy2512

ngồi trên thảm cỏ xanh ngát ở trong cánh rừng khu ngoại ô, em tận hưởng cái nắng ban mai chiếu rọi cả một khoảng trời. ôi, cái cảm giác yên bình và thân thuộc. tựa đầu vào vai người thương, người đang đọc cho em nghe cuốn truyện cổ tích vừa mua ở tiệm sách cũ ven đường, từng con chữ như trôi trên những tầng mây, vừa trong trẻo vừa diệu kì. Chẳng bao lâu sau, người thương gấp quyển truyện nhiệm màu kia lại, cả hai tiếp tục chuẩn bị cho chuyến hành trình tiếp theo, đi dọc theo đường đời. 

duyy2512

mí mắt người tình bé nhỏ của hắn lại rũ xuống, có lẽ em lại buồn ngủ rồi. cái không khí se lạnh của buổi tối khiến em càng rúc vào người tên bạn trai của mình. hắn thấy thế liền cúi xuống hôn vào má bạn nhỏ vài cái, xong lại thơm thơm lên tóc và tắt đèn để dấu yêu của bản thân đi ngủ. đáng yêu phết nhỉ?

duyy2512

ngồi bên cửa sổ lắng nghe từng âm thanh tinh tế phát ra từ phím đàn đằng xa. mưa rơi mãi không dứt, như cách em không thể dứt ra khỏi mối tình tệ hại của bản thân. 
          
          thứ 5, 23 tháng 5, 2024
          
          1:17 sáng

duyy2512

dáng hình ái tình
          
          nằm trên ghế dài và rúc vào người anh, tận hưởng sự ấm áp hiếm thấy. chuyển động chậm rãi, từng ngón tay lướt nhẹ trên khuôn mặt người thương, tạo nên những xúc cảm tinh tế râm ran nơi da thịt, gợi nhớ những ngày hè đắm mình trong những tia nắng trên cánh đồng tràn ngập hoa hướng dương rạng rỡ dưới bầu trời trong xanh trải dài vô tận.
          
          ôi người hỡi, tình yêu ta kiêu hãnh chẳng thế chôn vùi.