" Cái quý nhất của con người là cuộc sống và danh dự sống.
Bởi vì đời người chỉ sống có một lần, phải sống sao cho khỏi xót xa, ân hận.
Vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí.
Để khỏi hổ thẹn vì những việc làm ti tiện, đớn hèn bị mọi người khinh bỉ.
Để khi nhắm mắt xuôi tay, ta có thể tự hào rằng
Tất cả đời ta, tất cả sức ta, ta đã hiến dâng cho sự việc cao đẹp nhất trên đời.
Sự nghiệp đấu tranh giải phóng dân tộc giải phóng con người mang lại hạnh phúc cho nhân dân."
Có vẻ trận mưa hôm qua tại Sài Gòn đã đổ trận rất lớn. Những sự xót xa, biết ơn dành cho bác Nguyễn Phú Trọng có lẽ chẳng thứ gì sánh bằng. Bác đã sống, đã tiếp nối đất nước của những bậc cha ông tiến bước và dâng hiến cho đất nước Việt Nam những sự việc cao đẹp nhất đời.
Ông trời đã khóc, đã đổ dòng lệ thương xót vô cùng và chính những người con trên mảnh đất quê hương này cũng vậy.
Một người " cha" vĩ đại của đất nước, giờ phải giơ tay chào tạm biệt. Mong rằng linh hồn của người sẽ an nghỉ nơi chín suối.
Những người con Việt Nam sau này sẽ tiếp bước cha ông, xây dựng đất nước ngày càng giàu mạnh. Chúng con, sẽ sống, sẽ làm theo những gì lí tưởng của bác truyền đạt. Những điều ý nghĩa, tươi đẹp nhất, cảm ơn bác vì đã dốc sức, toàn tâm xây dựng một Việt Nam tươi đẹp.