Sau cái lần cãi vã không tốt đó, mình và chị đều sai nhưng có lẽ đa số lí do thuộc về mình nhiều hơn. Sau cái lần đó, mình và chị không thể hàn gắn mối quan hệ như trước, cũng tại mình. Mình thừa nhận bản thân đã cạn tình cảm và mình cũng chỉ thấy khá tiếc cho đoạn tình cảm dang dở này của mình. Lúc trước, chẳng như vậy đâu, cả hai rất vui vẻ trò chuyện với nhau, lâu lâu là những món quà nhỏ cho nhau, hay những dòng tin nhắn ủng hộ nhưng cười mỉm trong lòng. Mình nhớ quá, kí ức đẹp quá bây giờ cứ làm sao ấy, mình cảm thấy nếu nhớ thì cũng chỉ làm tim mình thấy tổn thương và chỉ là kí ức tồi tàn mà thôi. Bây giờ mình bảo thủ, mình cố tình không rep tin nhắn chị sớm, đến lúc chị hỏi thì giả vờ không biết, bận việc. Cũng đều là vì mình ghét cái cảnh lúc đó quá, nó cứ lẩn trốn trong đầu mình, điên lên được. Nhiều lúc chị cũng nhắn mấy câu cộc lốc, làm đứa nhạy cảm như mình, cái đứa trở nên nông nổi sau cái lần đó nói mấy lần không hay còn bảo " ghét chị". Người như mình bị chị seen thì nhắn cũng đúng. Sau lần đó, cả hai đứa mình chẳng còn thoải mái như trước nữa, cứ có rào cản ngăn lại, chắc là vì lúc trước mình thích chị nên mới nói lời ngọt ngào còn bây giờ là "ghét" chị. Đến cùng, chúng ta chỉ còn có thể dừng ở mức " tình bạn" mà thôi, chị cũng bắt đầu phải lòng ai đó rồi. Thôi thì chúc chị vạn đời hạnh phúc vậy.
No hope,no love.
Hết tình cảm, làm bạn.