maylyeong

Hôm nay mình thật sự bộc phát vì quá sức chịu đựng. Bình thường, mình là người luôn cố gắng kiểm soát cơn giận và rất hiếm khi thể hiện sự khó chịu ra bên ngoài. Mình chỉ tự nói lẩm bẩm để xả stress chứ không bao giờ lớn tiếng với người khác.
          	
          	Quán trà sữa mình hay ngồi làm việc và học bài khá yên tĩnh với một phần là quán kín ấy, vì đa phần là sinh viên và dân văn phòng. Tuy nhiên, dạo gần đây có một nhóm thường xuyên lui tới, và một cô bé nói chuyện cực kỳ ồn ào, làm ảnh hưởng đến tất cả mọi người xung quanh. Mình đã phải đeo tai nghe và mở âm lượng gần mức tối đa nhưng vẫn nghe rõ cô bé nói chuyện.
          	
          	Sau nhiều lần khó chịu, hôm nay mình không thể nhịn được nữa. Mình đã nhẹ nhàng đến nhắc nhở cô bé: “Em có thể nói chuyện nhỏ tiếng lại một chút được không? Vì ảnh hưởng tới mọi người đang học bài!”
          	
          	Phản ứng của cô bé khiến mình hoàn toàn sốc và bất lực. Cô bé đáp lại một cách cãi cùn:
          	•	“Ủa chị ơi! Đây là chỗ công cộng mà tụi em muốn làm sao kệ tụi em chứ!”
          	•	“Sao chị cứ nhắc mỗi tụi em vậy? Chị học thì chị đi thư viện đi chứ vô quán trà sữa làm gì?”
          	•	Cô bé sau đó còn nói với bạn của cô bé là: “Ủa tại sao tôi có trả tiền mà! Tôi muốn nói gì thì kệ tôi chứ!”
          	
          	Mình bị choáng váng vì sự thiếu ý thức và văn minh này. Dù là chỗ công cộng, đây là quán kín và sự ồn ào của cô bé kéo dài cả ngày chứ không phải chỉ một lúc, làm phiền nghiêm trọng đến môi trường chung. Trong lúc mình bị sốc, bạn bè của cô bé đã cố gắng can ngăn và xin lỗi, nhưng cô bé vẫn giữ thái độ đó.
          	
          	Mình đành bất lực bỏ đi trong sự tức giận tột độ. Các bạn xung quanh nhìn mình ái ngại và an ủi. Thật sự rất khó chịu khi phải đối diện với thái độ thiếu văn minh, không tôn trọng không gian chung như vậy. Sao chẳng văn minh gì hết vậy chời? Khó chịu thật sự!

JukHeun

@maylyeong "Tự do ngôn luận không phải tự do là tự do làm phiền" - trích từ Gemini.
Reply

maylyeong

Hôm nay mình thật sự bộc phát vì quá sức chịu đựng. Bình thường, mình là người luôn cố gắng kiểm soát cơn giận và rất hiếm khi thể hiện sự khó chịu ra bên ngoài. Mình chỉ tự nói lẩm bẩm để xả stress chứ không bao giờ lớn tiếng với người khác.
          
          Quán trà sữa mình hay ngồi làm việc và học bài khá yên tĩnh với một phần là quán kín ấy, vì đa phần là sinh viên và dân văn phòng. Tuy nhiên, dạo gần đây có một nhóm thường xuyên lui tới, và một cô bé nói chuyện cực kỳ ồn ào, làm ảnh hưởng đến tất cả mọi người xung quanh. Mình đã phải đeo tai nghe và mở âm lượng gần mức tối đa nhưng vẫn nghe rõ cô bé nói chuyện.
          
          Sau nhiều lần khó chịu, hôm nay mình không thể nhịn được nữa. Mình đã nhẹ nhàng đến nhắc nhở cô bé: “Em có thể nói chuyện nhỏ tiếng lại một chút được không? Vì ảnh hưởng tới mọi người đang học bài!”
          
          Phản ứng của cô bé khiến mình hoàn toàn sốc và bất lực. Cô bé đáp lại một cách cãi cùn:
          •	“Ủa chị ơi! Đây là chỗ công cộng mà tụi em muốn làm sao kệ tụi em chứ!”
          •	“Sao chị cứ nhắc mỗi tụi em vậy? Chị học thì chị đi thư viện đi chứ vô quán trà sữa làm gì?”
          •	Cô bé sau đó còn nói với bạn của cô bé là: “Ủa tại sao tôi có trả tiền mà! Tôi muốn nói gì thì kệ tôi chứ!”
          
          Mình bị choáng váng vì sự thiếu ý thức và văn minh này. Dù là chỗ công cộng, đây là quán kín và sự ồn ào của cô bé kéo dài cả ngày chứ không phải chỉ một lúc, làm phiền nghiêm trọng đến môi trường chung. Trong lúc mình bị sốc, bạn bè của cô bé đã cố gắng can ngăn và xin lỗi, nhưng cô bé vẫn giữ thái độ đó.
          
          Mình đành bất lực bỏ đi trong sự tức giận tột độ. Các bạn xung quanh nhìn mình ái ngại và an ủi. Thật sự rất khó chịu khi phải đối diện với thái độ thiếu văn minh, không tôn trọng không gian chung như vậy. Sao chẳng văn minh gì hết vậy chời? Khó chịu thật sự!

JukHeun

@maylyeong "Tự do ngôn luận không phải tự do là tự do làm phiền" - trích từ Gemini.
Reply

maylyeong

Mọi người ơi! Em mới ra fic mới! Mọi người ủng hộ em nhe!!
          
          https://www.wattpad.com/story/398438765-johannorth-fourever-you-married

Berynice78

@maylyeong i love MaxkyBas ♥️
Reply

maylyeong

Dạo này vì quá tập trung cho mấy fic mới mà tui quên mất chiếc fic này! Mong mn vào ủng hộ cho tui nha!! Nếu như mà mn thích couple nào thì cứ cmt hay nhắn tin cho tui biết tui sẽ cố gắng viết về couple đó cho mn cũng nhau đọc nhé!! Tui cũng đang bí couple ấy, chẳng biết nên viết về couple nào cả!!
          
          https://www.wattpad.com/1548778864-bl-thailand-boylove%27s-story-story-20-auausave
          
          Mn vào ủng hộ nhe!!

maylyeong

Dạo này có rất nhiều vấn đề với tui mọi người ạ!!
          -	Thứ nhất là tìm việc làm!! Tui chẳng hiểu sao hiện tại ở đâu cũng kêu là đang thiếu nhân lực nhưng trong JD lại đòi phải có kinh nghiệm nhưng mà đối với những đứa cử nhân mới ra trường như tui thì lấy đâu ra kinh nghiệm để đáp ứng đây!! Tui chấp nhận bản thân mình làm công việc thực tập sinh cũng chẳng có mấy chỗ chịu phỏng vấn tui!! Tui đúng kiểu bị bất lực ngang với cái điều này của các công ty!! Tui không có chê các doanh nghiệp hiện nay đâu nhưng mà chỉ có hơi bức xúc về điều khoản kinh nghiệm này thôi à!!
          -	Thứ hai là tâm lý bất ổn của tui hồi năm hai dường như lại quay trở lại rồi!! Tâm lý của tui bắt đầu nhạy cảm hơn nhiều!! Hồi năm hai tui có một thời kỳ bất lực, khó chịu đến mức chẳng suy nghĩ gì mà vẫn ngồi khóc được!! Lâu lại có suy nghĩ “Mình sao có thể vô dụng đến mức có bằng tốt nghiệp rồi, đã ra trường rồi!!! Tại sao đến giờ lại vẫn ngửa tay ra xin tiền bố mẹ mình!! Rõ ràng mình có sức khỏe và trí lực hơn nhiều so với bố mẹ mà!! Vô dụng đến mức đến mức phải xin bố mẹ tiền ăn sáng!!” Hay là chỉ đơn giản nghĩ là “Sài Gòn bây giờ sao mà khó sống đến vậy!!”, dù bản thân tui sinh ra và lớn lên ở ngay Sài Gòn!! Tự trách bản thân mình rất nhiều!!
          -	Thứ ba là sự mâu thuẫn giữa lời nói và hành động của bố mẹ khiến mình càng nghĩ bản thân mình vô dụng!! Bố mẹ lúc nào cũng nói “Con cứ bình tĩnh mà tìm việc thôi!! 22 năm bố mẹ còn nuôi con được nói gì tới ở nhà mấy tháng!!” Nhưng hành động bố mẹ là hối thúc tui tìm việc!! Tui hiểu là bố mẹ vẫn luôn muốn tui có một công việc ổn định, có thể nuôi nhu cầu sinh hoạt của chính tui!! Bố tui vội đến mức kêu người giúp tui có công việc nhưng mà công việc tui có nền và cũng như là tui không thích làm!! Dù cố chấp cũng chỉ được một thời gian ngắn rồi cũng sẽ bị nghỉ việc!! Tui không có bốc đồng hay là chủ quan đâu mà là tui đã tìm hiểu và suy nghĩ rất nhiều!!
          Cuộc sống của tui chỉ có vài từ thôi: NGỘT NGẠT, KHÓ SỐNG, BẤT LỰC và VÔ DỤNG!!

maylyeong

hello mn!! Tui đang có một chút thông báo cho mn nè!! Tình là nếu như ai để ý thì tui đã edit lại chiếc fic đầu tay của mình!! Vì thấy nó chưa thật sự ổn với lại là tui vẫn chưa hài lòng về chiếc fic VKook ấy nên là tui đã unpublish nó để chỉnh sửa lại và thêm chút tình tiết để mn đọc vui hơn!! Tui sẽ cố gắng edit lại tất cả các fic cũ và tất nhiên là fic mới vẫn sẽ tiếp tục viết tiếp!!!
          
          Mong là mn sẽ tiếp tục ủng hộ tui nha!!
          
          Cảm ơn mn!!

maylyeong

Hello mn!! Dạo này bận quá nhiều nên là việc ra chap sẽ rất chậm!! Tui sẽ tạm ngưng đăng chap mới trong một thời gian ở tất cả các fic luôn!! Tầm tháng 5 thì tui sẽ quay lại đăng nhé!! Vì dạo gần đây do việc học với lại sức khỏe không mấy ổn nên là mn thông cảm nhé!!
          
          Hoặc có thể là khi nào tui sắp xếp được toàn bộ thời gian để có thể comeback!! Mong là mn chờ tui nha!!!
          
          Cảm ơn mn!!

maylyeong

cọc dễ sợ luôn á!! Ủa rồi bạn set kèo đi trà sữa với mình rồi mình ngồi đợi từ 9h30 sáng đến 1h30 chiều bạn gọi lại rồi nói bạn đang đi uống với bạn của bạn muốn mình qua trong khi 3h30 mình có tiết học!!!! Là bạn có hẹn với mình dữ chưa?? Cọc hết chỗ nói!!!

JukHeun

@maylyeong đừng để coan thú dữ trong tôi trỗi dậy:) tui khum bít diễn tả nó thế nào đâu :))
Reply