meinmei

Hi mình không còn ship ON nữa, fic Bài toán quả cà chua sẽ là fic cuối cùng viết cho ON dù không drop nhưng chưa biết khi nào sẽ hoàn. Cảm ơn các bạn

iristthanh

Cảm ơn cậu vì một quãng đường nhé ạ. Mình rất rất yêu mến truyện của cậu, thật sự luôn ý *heart*
Reply

meinmei

Hi mình không còn ship ON nữa, fic Bài toán quả cà chua sẽ là fic cuối cùng viết cho ON dù không drop nhưng chưa biết khi nào sẽ hoàn. Cảm ơn các bạn

iristthanh

Cảm ơn cậu vì một quãng đường nhé ạ. Mình rất rất yêu mến truyện của cậu, thật sự luôn ý *heart*
Reply

Tam290604

Meinmei ơi, hình như bạn có một fic tên Gặp ở Armsterdam về OhmNanon đúng không?
          Mình muốn đọc lại fic a.
          Nếu không phải thì cho mình xin lỗi trước nha.

sodasaurieng

Dạ gửi luôn cho mình được không ạ :( Mình siêu thích fic luôn nhưng phải tạm drop vì công việc bận k có thời gian đọc :( Nay lên tìm đọc lại không thấy mà muốn khóc luôn ý :(
Reply

meinmei

@ Tam290604  lát mình về mình gửi link fic vào hộp thư của b nha
Reply

meinmei

Trong chuyến lữ hành này,
          Không vải vóc trên tay.
          Đành mượn rừng đỏ gấm.
          Làm vật dâng lên ngài.
          
          - Kanke
          
          Cậu có hiểu không? Người lữ hành trước chuyến đi muốn cầu cho mọi sự bình an, khi dừng chân dưới đền thờ mới nhớ ra tay không mang theo gấm vóc, đành dùng màu lá cây mùa thu rực đỏ để dâng lên thần. Còn lại, vạn sự, chỉ có thể chờ sự phán xét của thần thánh. Cậu chính là người lữ hành ấy, tôi muốn nói, cậu trong tay không vải vóc gì, chỉ có một tấm lòng đơn sơ. Cũng thế, chỉ có thần linh mới có tư cách phán xét tấm lòng ấy, không một ai khác.

meinmei

瀬をはやみ
          岩にせかるる
          滝川の
          われても末に
          あはむとぞ思ふ
          
          Nước trên núi đổ xuống,
          Dù đá chắn làm đôi
          Cho tình ta ngăn cách,
          Chỉ là chuyện nhất thời.
          
          - Sutoku-in 
          
          “Bài thơ này đối với mình không hẳn nói về nỗi nhớ nhung hay mong ngóng giữa tình nhân. Mà nó như một lời thỉnh cầu số mệnh cho những người phải chia xa một cơ hội được gặp nhau thêm lần nữa.”

meinmei

Vì người ta cất bước,
          Hái lộc trên đồng xuân.
          Tuyết trắng rơi rơi mãi,
          Tay áo lạnh ướt dầm
          
          - Thơ Thiên Hoàng Koko
          
          Thiên Hoàng Koko đã sáng tác ra bài thơ này lúc ông đi hái rau non vào ngày tuyết rơi ướt tay áo để tặng người yêu quý khi ông hãy còn chưa có tước vị. Dù có thói hái thảo dược của đám quý tộc hay việc hái rau đã trở thành tập tục của dân gian thì hành động này đã được đưa vào bài thơ với hàm nghĩa rất xinh đẹp. Đó là để bày tỏ tình cảm của mình đối với người yêu quý bằng việc không ngại cảnh băng tuyết lạnh giá ngày cuối đông đầu xuân, ra vườn hái những đọt rau non như một lời cầu chúc người đó được hạnh phúc.
          
          Vì người khác mà làm một điều gì dù cho nhỏ nhặt đến mấy, chẳng quản khó khăn giá rét, cũng đều là cử chỉ của tình yêu. Tôi không thể nói rằng tôi có thể vì cậu mà đi hái rau ngày tuyết lạnh như trong thơ. Điều tôi có thể làm lúc này là cầu nguyện cho sự bình an của cậu. Mỗi ngày. 
          
          Không ước vọng rằng sau chuyện này cậu có thể trở thành một người tốt hơn, hay mạnh hơn, hay trưởng thành hơn, chuyện đó cậu có thể tự quyết định. Tiến bước hay lùi bước. Tiếp tục hay buông bỏ. Chẳng cần quan tâm nữa. Tôi chỉ mong, đến cuối cùng, mỗi người đều có thể bình an, khỏe mạnh. Và rằng mỗi người có đủ không gian và thời gian mà họ cần.

meinmei

Nguồn cơn ta nào rõ,
          Lòng người nay thờ ơ.
          Nhưng hoa mơ vườn cũ,
          Xuân sang còn hương đưa.
          
          - Ki no Tsurayuki
          
          (Vị tri quân huống biệt ly trường,
          Quân ý như hà kim bất tường.
          Nan vong tích nhật ngộ quân xứ,
          Hoa khai do thị cựu thời hương.)
          
          Bài thơ này trong ngữ cảnh của nó ám chỉ về mối quan hệ của nhà thơ với người bạn cũ. Nhưng cũng có thể hiểu là tiếng than thở của nhà thơ về tình cảm của người đời. Đối trọng với trái tim con người chính là hình ảnh hoa mơ, cứ đến xuân lại ra hoa thơm đầy vườn.
          
          Mượn bài thơ này tôi muốn nói đến với cậu rằng nhiều người đã quay đi, có người hướng về cậu với lòng căm ghét. Nhưng những người còn ở lại vẫn chờ đến ngày xuân sang. Thế nên chỉ mong khi xuân đến, sẽ lại nhìn thấy nụ cười cậu lần nữa.

meinmei

未 知 君 況 別 離 長
            君 意 如 何 今 不 詳
            難 忘 昔日 晤 君 所
            花 開 猶 是 旧 事 香
Reply

meinmei

No! no! As for man,
            
            How his heart is none can tell,
            
            But the plum's sweet flower
            
            In my birthplace, as of yore,
            
            Still emits the same perfume.
            
            (Mac Cauley)
Reply

meinmei

Không hiểu người có đổi lòng hay không ,
            
            Điều đó, ta không sao hiểu nổi.
            
            Trên miếng đất thân quen của chúng ta ngày trước,
            
            Cành mơ vẫn còn đưa hương như xưa.
Reply

meinmei

Đừng dạo bước nơi đó.
          
          Đừng dạo bước nơi đó.
          Trời tối rồi,
          Những ngôi sao lặng lẽ tản ra,
          Ôm trọn lấy gốc cây khô khổng lồ.
          Đừng dạo bước nơi đó nữa.
          Mộng một giấc quá sâu.
          Người chẳng có lông vũ.
          Sinh mệnh đâu ai đong được cái chết sâu nhường nào.
          Đừng dạo bước nơi đó.
          Xuống núi thôi.
          Cuộc sống phải trùng lặp.
          Và sự trùng lặp chính là con đường.
          Đừng dạo bước nơi đó nữa.
          Từ biệt sự tuyệt vọng.
          Cáo biệt ngọn gió nơi khe núi.
          Khóc, chính là hạnh phúc.
          Đừng dạo bước nơi đó.
          Ánh đèn
          Và nhành hoa tươi ven ruộng lúa mạch
          Đang đong đưa trước tấm rèm của bình minh.
          
          - Cố Thành
          
          *Gửi cậu: Đừng dạo bước nơi đó.

meinmei

Cậu sai rồi. Sai. Sai và sai rồi. Đồ đáng trách. Đồ khốn nạn. Vô trách nhiệm. Ngu ngốc. Khốn nạn. Đáng khinh. Ghê tởm. Đồ bỏ đi. Thằng đàn ông ngu ngốc. Không chân thật. Không chuyên nghiệp. Ghét. Ghét. Và ghét.
            
            Thế nhưng, tôi vẫn cầu nguyện rằng cậu đừng dạo bước nơi đó. Kể cả khi không có đường lui. Kể cả khi không thể tiến lên. Kể cả khi phía trước là đường cùng. Đừng dạo bước nơi đó.
Reply