Trong một thoáng tôi đã cực kỳ muốn gặp lại một người và muốn đòi hỏi ở người ta một chút. Vì một thoáng đó mà cả ngày nay tôi đều nghĩ đến việc có nên nhắn tin lại không. Nếu là trước đây, tôi chẳng ngại việc nhắn hàng loạt tin lải nhải về vấn đề của mình, kể cả việc có liên quan đến người đó tôi cũng kể ra tuốt những gì tôi nghĩ. Đôi khi tôi còn nghĩ người đó không thích tôi và việc tôi thẳng tuột như vậy. Thật sự bây giờ tôi cũng đang rất muốn nhắn tin, hẹn gặp, muốn được ôm một xíu thôi nhưng tôi không dám. Trước đây có vô số cơ hội để tôi đưa ra đề nghị đó thì tôi cũng đều không dám làm. Từ đó đến giờ đã nửa năm rồi ấy, nhanh thật, kể từ lần tôi giãy nảy lên đòi biết bí mật mà người ta định nói với tôi. Kì lạ thật, bảo muốn nói cho tôi biết trực tiếp, nhưng gặp rồi vẫn không chịu nói là chuyện gì. Tôi đã hạ mình đến vậy rồi. Suốt 7 năm, đều là tôi tự nguyện như một đứa đần, từ việc thích đến làm đủ chuyện điên rồ, cuối cùng nhận được một tình bạn tạm gọi là bình thường. Ừ thì tôi cũng chấp nhận làm bạn vui vẻ thôi, nhưng có đôi lúc, chỉ là đôi lúc tôi muốn được ôm như một đứa trẻ ấy. Vì số lần tôi được ôm trong đời thật sự rất ít rồi mà. Có lẽ không cần gì nhiều, không cần thứ tình yêu nào cả, chỉ cần được ôm một lần trong đời này thôi, tôi sẽ ghi nhớ mãi, chắc là sẽ đủ để tôi sống cả đời mất.
Rốt cuộc, cả đời này tôi chỉ cần có một chiếc ôm nữa thôi là đủ rồi.