Lâm Duẫn Nhi và Ngô Thế Huân quen biết nhau năm lớp 11, nhưng cũng không phải là quá quen thân, khi phân ban lớp tự nhiên và xã hội, bọn họ đều được phân vào lớp tự nhiên 3.
Lâm Duẫn Nhi bề ngoài vô cùng yểu điệu, da trắng như tuyết. Tên nghe cũng thật nhàn tĩnh, bộ dáng nhỏ nhắn, xinh xắn, nhưng tính cách của nàng lại cực kỳ bùng nổ, luôn cười cợt, tùy tiện, ngày nào cũng cùng đám con trai cãi nhau ầm ĩ, xưng anh gọi em, cực kỳ to gan, các bạn học trong lớp đều gọi cô là Duẫn ca, mỗi khi gặp mặt đều khom lưng cúi đầu gọi một câu "Duẫn ca"; cái tên này thậm chí còn truyền đến tai thầy chủ nhiệm, trong bảng nhận xét cuối kỳ, thầy chủ nhiệm còn cố tình ghi một câu: "Thầy hi vọng em có thể càng thêm nỗ lực học tập, tin tưởng em sẽ thành công, Duẫn ca cố lên!" làm Duẫn Nhi dở khóc dở cười.Có đôi khi Lâm Duẫn Nhi rất buồn bực, cô rõ ràng là một cô gái 100% sao lại bị cho là con trai như thế?
Khi đó Lâm Duẫn Nhi cùng Ngô Thế Huân gặp mặt cũng không nhiều lắm, gặp nhau cũng chỉ có thể nói vài câu chào hỏi.
Ngô Thế Huân cao gầy, mang một đôi mắt kính, cả người phảng phất khí chất cổ thư. Đầu óc lại thông minh, các môn tự nhiên lý, hóa trong lớp không ai bằng cậu, nhưng các môn xã hội lại rất kém, nhất là tiếng Anh, hoàn toàn không hợp với khí chất cổ thư kia trên người cậu. Hơn nữa cậu ta không có việc gì làm lại thích thu thập, một bộ quần áo mặc 1 tuần cũng không giặt, lâu ngày còn có một mùi hương đặc biệt, chỉ cần tới gần một chút là có thể ngửi thấy được, mùi hương này lại càng rõ ràng sau khi cậu chơi bóng. Bởi vậy có bạn học đặt cho cậu cái biệt danh 'Ngô hương', bạn bè thân với cậu cũng góp ý, nhưng cũng chẳng ăn thua, cậu vẫn làm theo ý mình như cũ.Lớp 12, Lâm Duẫn Nhi cùng Ngô Thế Huân trở thành bạn cùng bàn. Nguyên nhân là Duẫn Nhi các môn xã hội rất tốt, còn môn tự nhiên lại kém, Thế Huân lý hóa rất giỏi, còn môn xã hội lại dốt đặc cán mai, hai người bọn họ ngồi cùng nhau vừa khéo bổ sung thiếu sót. Duẫn Nhi rất buồn bực, ngồi cùng một bàn, mỗi ngày phải ngửi mùi hương trên người cậu ta, cô làm sao chịu nổi. Muốn đi tìm thầy giáo xin chuyển chỗ lại không tìm được lí do nào chính đáng, muốn nói là không chịu được mùi hương trên người cậu ta, lại sợ thầy giáo nói cô kỳ thị bạn học, kết quả lại thành mình bị thầy giáo dạy dỗ một trận. Chẳng có cách nào cả, thế là cô cùng hắn cứ thế làm bạn cùng bàn suốt một năm trời.
Mùa hè, thời tiết thực nóng nực, trong phòng học lại không có điều hòa, mùi mồ hôi, mùi hôi chân đã làm người ta thực khổ sở. Lâm Duẫn Nhi lại còn phải mỗi ngày gần gũi, ngửi mùi hương đặc biệt trên người 'Ngô hương', hận mỗi ngày không thể đeo khẩu trang, mùa đông còn đỡ hơn chút ít, chứ mùa hè ấy à, ngẫm lại đều cảm thấy chịu không nổi. Rốt cục có một ngày, trước giờ tự học, cô không nhịn được liền bùng nổ." Ngô Thế Huân, cậu có thể tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ được hay không hả, cậu không biết cậu rất bốc mùi sao? Tôi bị cậu hun chết rồi đây"
Lâm Duẫn Nhi quát mắng xong quay người lại thì thấy, năm mươi mấy người, tất cả đều đang há hốc miệng ngây ngốc nhìn về phía bàn của bọn họ, Ngô Thế Huân mặt thoáng đỏ, đầu thấp ở trên bàn, ngẩng cũng không dám ngẩng lên. Hai giây sau, cả lớp cười vang, tiếng cười kia đúng là rất có lực xuyên thấu, cuối cùng mang thầy giáo đến. Lâm Duẫn Nhi mặt nửa đỏ nửa trằng.
Sau khi tan học, bạn bè đều vỗ vai cô nói "Duẫn Nhi, cậu hôm nay thực to gan, dám lớn tiếng như vậy mắng Ngô Thế Huân, cậu không phát hiện, cậu ta lúc đó mặt đỏ như dưa hấu" Duẫn Nhi thở dài nói "Mặt tớ mới đỏ giống dưa hấu, cậu nói xem có phải tớ hơi quá đáng rồi không?"
![](https://img.wattpad.com/cover/253604501-288-k661673.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit] [Seyoon] Wait For U
FanficBản gốc : Bạn Cùng bàn Tác giả : Mèo Trong Tuyết Thể Loại : Hiện đại, Đoản, Sủng Nhân vật chính không thuộc về mình nhưng truyện là của mình ạ