65-74

1.2K 40 23
                                    

✰ Chương 65 ✰

Chuyển ngữ: Jane

"Nhưng An Chiết cũng chẳng phải là một cây nấm hư như vậy đâu."

***

Kế đấy họ phát hiện thêm chứng cứ trong căn phòng này.

Cửa sổ khó đẩy ra, là do bệ cửa sổ sắt đã dính chặt với đế.

Còn bộ xương ấy, nom kĩ hơn sẽ phát hiện xương đùi nó mất tăm ngay trên ghế xô-pha. Sự tồn tại xấu xí nhất chính là ngọn đèn chùm hình hoa linh lan treo lủng liểng trên trần nhà phòng ngủ thứ hai, chao đèn cùng giá đỡ kim loại của nó lẫn vào nhau, chúng tan chảy và sã mình xuống một cách mềm mại – tựa ngọn nến cháy tận. Bụi bặm đen sì phủ lấp chao đèn trắng xóa, hạt bụi nào cũng là một nốt đen bé chừng đầu kim, chúng ken dày chất đống, tưởng chừng sắp sửa tạt thẳng vào mặt vậy.

Những điều kì lạ vốn chẳng nên diễn ra kết hợp cùng mọi hiện tượng vượt khỏi nhận thức và giới hạn khoa học của loài người, gợi cho An Chiết một thứ ảo giác, rằng thế giới này như ngọn nến lụi tàn đang dần dà, dần dà tan thành bãi sáp nhão nhoét.

Siebe trở về phòng khách, nó ngồi chết lặng trên sàn, mãi sau bèn ôm ông nội lên rồi đưa cụ rời khỏi ghế dựa, toan tránh xa nơi đó, cứ như thể chiếc ghế kia là con quái vật khủng khiếp nhất, cứ như thể ngay sau đấy xác cụ ông sẽ lẫn quyện với chiếc ghế vậy. Cách ghế thật xa, nó đặt ông nội xuống sàn, song cơ mặt nó lại tức thì run bần bật với vẻ điên rồ...

Bởi biết đâu sàn nhà cũng là quái vật.

Kế đến tấm thân nó run lập cập rồi bất chợt giật lùi về sau dăm bước, sự tồn tại của chính bản thân nó cũng là nguồn cơn ô nhiễm.

An Chiết thấy nó hoang mang tột cùng thì bèn nhấc chân đi đến phía trước, hiềm nỗi vừa tiến đặng một bước thôi, Siebe đã lia ánh mắt kinh hoàng sang chỗ cậu, thụt lùi liên tục.

Nếu như hết thảy trên thế giới đều ô nhiễm lẫn nhau, vậy chỉ khi né xa mọi vật chất mới bảo toàn tính mạng nổi. An Chiết cảm thông cho nỗi lo sợ của nó, cậu lại tiếp tục chủ động kéo dài khoảng cách với nó.

– Xin lỗi, em... – Răng Siebe va lập cập, bảo – em cần... yên tĩnh một lát.

Lục Phong dẫn An Chiết vào phòng ngủ.

Giây phút đặt chân vào phòng ngủ và lại nom thấy cái đèn chùm rủ xuống ấy, An Chiết bỗng chốc ngừng bước. Cậu ngoảnh sang thượng tá, thấy đôi mắt xanh lục của anh như đang kết băng. Sau đấy Lục Phong bèn lôi máy liên lạc ra khỏi túi áo, anh siết nó thật chặt, đốt ngón tay trắng bệch.

An Chiết chỉ đứng bên cạnh quan sát, Siebe đã mất kiểm soát rồi, cậu hiểu tình trạng của Lục Phong cũng chẳng khá khẩm hơn Siebe bao nhiêu, bởi anh vẫn là con người. Thậm chí, thượng tá còn cảm nhận được nhiều thứ hơn Siebe nữa. Đi đôi với việc cần vượt qua nỗi sợ hãi mà thế giới điên rồ này mang lại, anh phải nghĩ về căn cứ loài người ở chốn xa. Anh nhất định phải tỉnh táo vì căn cứ loài người.

Nếu động cơ gặp trục trặc bởi sự ô nhiễm lẫn nhau của vật chất, vậy thì máy liên lạc sao tránh thoát nổi. Có chiếc tua vít nằm trong ngăn kéo tủ đầu giường phòng ngủ, Lục Phong cầm nó lên, vặn mở đinh ốc vỏ ngoài máy liên lạc.

Tiểu ma côNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ