- Sungmin à! - Kyuhyun ngồi bật dậy, nhanh chóng đỡ đang dần lả đi của nó mà hai bàn tay run run. - Tỉnh dậy đi em! Tỉnh dậy đi mà! Tối rồi, anh không biết đường ra đâu! Tỉnh dậy đi!
- Kyu... hyun... - Sungmin mở mắt. Không biết sao lúc này nó buồn ngủ quá, hai mi mắt cứ là sụp lại thôi. Có người nói khi đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, bạn không thấy đau nữa, điều đó có nghĩa là bạn đã sẵn sàng về với Chúa. Nó không thấy đau. Vậy ra cái cảm giác trước khi chết là buồn ngủ sao? Cũng gần đúng đấy chứ! Nó thì thào với anh. - Em buồn... ngủ...
- Đừng, đừng ngủ mà! Anh không cho em ngủ! - Anh gào lên, trong những tiếng nấc. Anh khóc. Lần đầu tiên trong suốt 20 năm qua, anh khóc... - Em mà ngủ... anh... giận em... đó! Đừng ngủ!
- Nhưng mà... em muốn ngủ... Kyuhyun à... đừng khóc anh...
- Không! Đừng ngủ! Đừng nói nữa! Em sẽ không sao đâu! Anh sẽ đưa em ra khỏi đây!
- Không không... Kyuhyun à... Em muốn anh... ôm em... Em lạnh...
- Ừ ừ, anh đang ôm em nè! Đừng ngủ Min à! Đừng bỏ anh!
- Em... không bỏ anh... Anh... lúc nào cũng... ở đây...
Nó khó nhọc nắm lấy tay anh để lên ngực trái mình, nơi có một trái tim đang đập những nhịp yếu ớt cuối cùng, nhưng sao nó lại mãnh liệt đến vậy? Chỉ có một câu trả lời. Đó là YÊU...
- Anh yêu em Min à! Xin đừng... đừng bỏ anh! Đừng!
- Kyuhyun à... em muốn ngủ... mắt... mở hết... lên rồi...
- Không mà! Không, đừng ngủ mà!
- Kyu... hyun...
- Hả? Anh đây! Đừng nhắm mắt!
- Em... đau...
- Ừ, anh biết!
- Không phải... cái đau thể xác... Em đau... trong trái tim... Vì em... yêu anh... rất nhiều...
- Ừ, anh cũng yêu em nhiều lắm!
- Vậy nên... làm ơn... hãy quên em đi...!
- Không! Không bao giờ! Anh không muốn! Trừ khi bắt anh chết đi!
- Quên... em đi... và sống... thật tốt...
- Không Min à! Không có em làm sao anh sống?
- Sống tốt... nhé... mặc dù... không có em... Em yêu anh... nhiều... lắm...!
- KHÔNG MÀ!!! MIN!!! TỈNH DẬY ĐI!!! AI CHO EM NGỦ HẢ??? TỈNH DẬY ĐI MÀ! MIN À! LEE SUNGMIN!!!...
Mưa mỗi lúc một lớn hơn. Sungmin đã buông tay khỏi bàn tay anh trên ngực nó, cũng như đã thực sự buông tay khỏi cuộc sống của chính nó, và anh. Nó vui vì điều đó. Nếu không có kết cục này, nó sẽ chỉ làm hại anh, khiến anh mất đi những gì đã cố gầy dựng trong suốt 20 mấy năm qua, mà ai biết được tên sát thủ Yesung có tha cho anh không. Nhưng nó chỉ muốn được nhỉn thấy anh bình an, kể cả khi nó phải chết. Vì nó yêu anh. Thế là quá đủ cho cái cuộc sống đầy mệt mỏi này rồi.
"... Kyuhyun, em xin lỗi. Nếu thật sự có kiếp sau, anh sẽ ở bên em chứ?..."
†††††