chap 2, 3, 4, 5

600 7 0
                                    

(Đây là bản edit nhé mọi ng'. Vì mình lỡ tay làm mất bản thảo nên giờ phải lục lại rồi type lại đây! Thiệt là đau lòng mà! Sẽ sớm up tiếp nếu có thời gian! Enjoy~^^)

Chap 2

Nó cũng vậy. Chẳng biết từ khi nào đã cho việc nhìn thấy cái bản mặt mốc lạnh ngát như cục đá uống nứoc kia của anh là một thói quen khó bỏ. Khi nó biết thân phận thật của anh, ừ thì có sợ thiệt, vì thế nó càng phải chăm sóc anh thật tốt để mau mau tống anh đi. Nhưng cũng chính trong hai tháng đó nó mới thấm được cái câu “Đừng đánh giá một quyển sách qua tấm bìa”. Anh không “lạnh” như nó tưởng mà ngược lại hoàn toàn. Nó có suy nghĩ đó khi thấy anh đem về một con chó xù nhỏ có bộ lông màu cà phê sữa - giống màu tóc của anh – trong tình trạng cũng không khác gì anh lúc nó gặp. Anh “ra lệnh” cho nó phải cứu con chó đang thoi thóp. Cơ mà nó thì biết gì về thú y mà chữa, với cả nó cũng không có dư thời gian, nó còn chưa nuôi nổi nó, đã đèo bồng theo anh nay lại phải thêm con chó này nữa thôi thà bảo nó chết đi còn hơn! Anh đã giận nó mất mấy ngày ấy chứ, vì nó từ chối thẳng! Là GIẬN đó! Và tự mình chăm sóc con chó nhỏ cho tới khi nó hoàn toàn khỏe hẳn và chạy nhảy tung tăng như thể chưa bao giờ bị thương. Biết anh đặt tên cho con chó là gì không? Sung Min đó =.=! Đúng là đáng bị đá vài phát vào đít! Nhưng ấy là nó chỉ nghĩ thôi chứ không dám làm! Lỡ mà anh nổi điên lên cho nó vài phát lại vào sọ thì khốn!

Nhưng có một điều mà tới tận bây giờ nó vẫn không biết. Rằng cây súng anh dùng để dọa nó lúc đó chẳng có tới một viên đạn. Anh chỉ là vì không muốn bị phát hiện vẫn còn sống thôi…

... Không bao giờ, không bao giờ anh để ai làm tổn thương nó...

†††††

Sungmin cựa mình tỉnh giấc. Nó thấy anh đầu tiên. Nó luôn muốn như vậy, mỗi sáng thức dậy sẽ thấy anh ngồi đó và nhìn nó thật dịu dàng. Như vậy nó mới biết anh vẫn là của nó.

Nó yêu anh, yêu cái vẻ đẹp nam tính tàn độc. Nó yêu anh, yêu con người có trái tim nhạy cảm ẩn bên trong cái vỏ bọc lạnh lùng hoàn hảo. Nó yêu anh, yêu những nụ cười hiền lành dễ thương mà chỉ có mình nó mới được thấy, yêu luôn những giọt nước mắt mỗi khi trái tim nhạy cảm đó rạn nứt. Nó yêu anh, yêu tất cả những gì của anh, không cần biết anh là ai, không cần biết ở bên anh là một quyết định nguy hiểm, nó yêu anh. Yêu nhiều lắm!

... Không bao giờ, không bao giờ nó để ai làm tổn thương trái tim anh...

†††††

Chap 3 

- Đàn cho anh nghe đi Minnie! – Anh vuốt nhẹ mái tóc đen mượt của nó. Đã lâu rồi nó không cắt tóc nên mái cũng dài ra che hết mặt mũi rồi. Anh giúp nó cột mái lên thành một chỏm trong khi nó ngồi xuống ghế. Trông nó dễ thương quá! Anh ôm lấy nó từ đằng sau, để nó ngồi lọt thỏm trong lòng mình.

Nó đàn. Những ngón tay múp míp lướt trên những phím đàn trắng muốt tạo nên thứ âm thanh du dương trong vắt. Nó đàn một bài nào đó mà anh không biết, nghe rất lạ mà cũng rất hay, rất buồn, khiến anh đột nhiên thấy nuối tiếc về thứ gì đó không rõ ràng. Giống như cái cảm giác lúc nó bị Cửu Hồng Bang bắt cóc.

[Kyumin - Shortfic] Rain and TearsNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ