Báo động khẩn cấp, vào sáng ngày 11 tháng 1, một chủng virus mới đã bị rò rỉ từ phòng thí nghiệm sinh học quốc gia. Vẫn chưa rõ chủng virus mới này có thể gây ảnh hưởng gì đến con người hay không. Hiện các cơ quan chức năng vẫn đang tiến hành khoanh vùng nhằm kiểm soát các khu vực có liên quan và tìm ra phương hướng giải quyết. Đừng hoang mang và xin hãy đón chờ những thông tin mới nhất.
...
Choi Jongho đến Shelter vào tám giờ tối.
Seoul giữa mùa đông, tuyết rơi rất dày. Cái lạnh len lỏi giữa lòng thủ đô tấp nập, thành phố tuy chật chội cũng chẳng ấm áp hơn Asan vắng vẻ nơi cậu từng sống là bao. Từng tốp người qua lại, từng bóng hình đan xen, phố xá lại trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết. Seoul chỉ vừa bắt đầu có tuyết gần đây nhưng nhiệt độ đã xuống âm độ, gió khẽ lùa qua những kẽ hở trên da thịt mang theo cái lạnh thấu xương. Bao nhiêu lớp quần áo dày cũng chẳng giúp sưởi ấm cơ thể hơn được là bao, trái lại chỉ khiến cơ thể thêm vướng víu,
Từ xa xa khuất sâu trong con hẻm nhỏ, cậu đã thấy nơi cậu cần đến. Đó là tòa nhà cao mười bảy tầng, được sơn hai màu chủ đạo là trắng và đen. Khu tập thể này... u ám hơn cậu nghĩ. Rất hợp tính anh trai cậu, thảo nào anh ấy cứ nằng nặc muốn cậu chuyển đến đây.
Jongho cứ thế mà bước vào thôi, cửa không khóa. Phòng khách đèn tắt tối om, quầy lễ tân không một bóng người, vắng lặng cứ như là nhà hoang ấy.
"Cậu chắc là Choi Jongho nhỉ?" Có tiếng người từ phía sau lưng cậu, thanh âm trầm thấp nghe lạnh lẽo đến rợn gáy. Jongho theo phản xạ rất nhanh vào thế phòng bị, nhưng dung mạo của chủ nhân giọng nói càng khiến cậu sửng sốt hơn. Trái ngược với suy nghĩ của cậu về một gã đàn ông trung niên râu tóc bạc phơ và mặt mày cáu kỉnh, người kia trông dễ nhìn hơn rất nhiều. Một chàng trai khôi ngô tuấn tú trong bộ suit đen lịch lãm, mái tóc đen được vuốt gọn gàng, gương mặt đẹp trai cùng ngũ quan thanh tú. Anh trông khá trẻ, có vẻ như đang ở những năm cuối của độ tuổi hai mươi. Jongho khẽ nhíu mày, có thể thấy rằng người đối diện đang khá khó khăn để giấu đi khí chất sang trọng của mình, và cậu có thể chắc chắn rằng anh ta không phải một nhân vật tầm thường. Giống như, một ngôi sao từ bầu trời rơi xuống vậy.
Nhìn anh ta chắc cũng phải cỡ con nhà tài phiệt hay công chức cấp cao nào đó của chính phủ, Jongho đâu có ngờ người đó lại chính là chủ sở hữu của tòa nhà này. "Tôi là chủ ở đây, vừa đi làm về. Không cần khách sáo, cứ gọi tôi là Park Seonghwa."
Cái tay chủ nhà Park Seonghwa này, nét cười thân thiện gần gũi không hề giả trân này trên mặt anh ta bằng một cách nào đấy lại khiến Jongho hoảng loạn không thôi.
Mặt Jongho hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng, nội tâm gào thét "đừng tỏ ra thân thiết như thế chứ". Tính cậu khá nóng và không thích thú với những điều bất ngờ, thường khi giật mình sẽ buông ra vài từ chửi thề. Vừa nãy cậu đã suýt thì buông ra những lời khiếm nhã, cũng may đã kiềm lại được. Nụ cười của chủ nhà chẳng hiểu vì sao lại khiến cậu có chút không thoải mái, nhưng Jongho đã rất cố gắng để không nói gì. "Tôi đúng là Choi Jongho, và tôi không thích người lạ gần gũi với mình quá".

BẠN ĐANG ĐỌC
ateez ♢ you never walk alone.
फैनफिक्शनateez | 0t8. hay cẩm nang sinh tồn giữa đại dịch quái thú.