Chap 33 và 34

1.8K 119 4
                                    

🌹Bắt cóc em về làm vợ 🌹
                 🍁Chap 33🍁

Buổi sáng chủ nhật ngày xuân. Tiểu Hâm vội vàng sửa soạn , hôm nay cậu đặc biệt dậy sớm hơn mọi ngày , bây giờ chỉ mới 5h . Cậu muốn dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho Gia Kỳ , dùng cách đó để khiến anh hết giận . Cậu mở cửa phòng , đi từ từ sang thư phòng , mở thật nhẹ cánh cửa ra , nhìn vào phía trong . Anh…không có ở trong phòng !? Tiểu Hâm vội chạy xuống sảnh , cậu ngó nghiêng , tìm anh . Thấy cậu hôm nay đột nhiên dậy sớm , quản gia tiến đến ôn tồn hỏi “Thiếu gia , cậu tìm ông chủ sao ?”
“Vâng !”
“Hôm nay ông chủ đã đến công ty từ sớm rồi ạ ! Công ty lúc này rất nhiều việc nên ông chủ sẽ rất bận bịu.” Nghe đến đây , đôi mắt cậu rũ xuống “Không cần làm đồ ăn sáng đâu ạ .” cậu thở dài , bước lên phòng , quản gia thấy cậu buồn bã như thế cũng lo lắng , đây là lần đầu ông thấy hai vợ chồng họ như vậy . Tiểu Hâm nằm sấp xuống giường , là anh cố tình tránh mặt cậu thì có, cậu cũng đâu phải cố ý ném cái gối vào mặt anh đâu . Sao anh lại nhỏ mọn như vậy chứ !? Cái cảm giác lạc lỏng và cô đơn này rất khó chịu .
Đó là lần đầu tiên , Gia Kỳ giận Tiểu Hâm , tuy chỉ là trò đùa của anh nhưng nó đã khiến cho cậu cảm thấy rất buồn…Khóc mệt rồi , cậu ngước mắt nhìn chậu hoa lavender đặt ở trên chiếc bàn gỗ trắng gần cửa sổ sát đất , cô nằm nghiêng , đưa bàn tay lên che ánh nắng buổi ban mai đang chiếu vào phòng . Đôi mắt to tròn đọng nước chớp nhẹ , cậu muốn nói chuyện với anh …. Cậu nằm khóc cũng đã lâu , Tiểu Hâm bước xuống giường , đi ra khỏi phòng , cậu đi thẳng ra vườn hoa . Hoa lavender đã có nụ , một vài bông đã nở , bàn tay nhỏ bé chạm vào những nụ hoa màu tím , cậu thở dài…Nhớ anh quá….!!!
“Thiếu gia , cậu nên ăn sáng đi ạ !?” – Quản gia già bước tới gần cậu , cung kính nói , đã hơn 7 giờ , cậu không ăn sáng nếu để ông  chủ biết được thì ông sẽ bị trách phạt mất.
Cậu đứng dậy lấy bình tưới nước , tưới những nụ hoa màu tím , nhẹ nhàng trả lời "Cháu không đói . Không cần."
"Nhưng mà , như vậy ông chủ sẽ..."
"Không sao , anh ấy sẽ không trách bác đâu." - Cậu cách ngang , quay đầu lại , trên môi nở nụ cười miễn cưỡng nhìn ông.
"Thiếu gia...tôi là người làm nên có thể hỏi điều này là không phải."
"Chuyện gì ạ." - Ánh mắt vẫn chú tâm vào vườn lavender , cậu nhẹ giọng hỏi.
"Cậu với ông chủ cãi nhau sao ?" - Ông ấp úng hỏi , vì ông cũng hơi lo lắng cho cậu , đây là lần đầu ông thấy anh và cậu cãi nhau . Không khí trong nhà đột nhiên lại tăng cao lên. Nghe câu hỏi của ông , cậu khựng lại...đôi mắt rũ xuống , cậu im lặng không nói , lão quản gia già cũng đủ biết câu trả lời. Ông suy nghĩ một hồi rồi lại tiếp tục nói "Thiếu gia , sao cậu không làm cơm đem đến cho ông chủ ?"
"Cơm !?" - Tiểu Hâm ngước mắt nhìn .
"Phải , tôi thấy mỗi lần ăn cơm do cậu nấu , ngài ấy đều rất vui."
"A ! Phải rồi. Vậy buổi trưa cháu sẽ đem cơm cho anh ấy !" - Tiểu Hâm híp mắt nói . Khuôn mặt cậu tươi tắn hẳn lên . "Cảm ơn bác."- Cậu cúi đầu cảm ơn ông . Sau đó chạy vào nhà . Quản gia thở phào nhẹ nhõm . Xem ra , ông cũng có ích trong chuyện giảng hòa đó chứ. Tiểu Hâm đang nghiên cứu bữa trưa cho anh . Còn vị chủ tịch cao quý kia thì đang vô cùng khó chịu ở công ty.
- Trung Tâm Bắc Kinh, công ty KH ! In : phòng họp....
Tại căn phòng được bao quanh các lớp kính trong suốt cứng chắc , trên chiếc ghế của chủ tịch được đặt ở đầu chiếc bàn dài . Gia Kỳ ngồi chống cằm , tay còn lại vô thức nhịp trên bàn. Cặp mắt hồ ly sắc bén liếc nhìn khung cảnh bên ngoài qua cánh cửa sổ sát đất. Mọi người trong phòng họp đang lo lắng sợ hãi , cuộc họp này vô cùng căng thẳng . Vị chủ tịch thường ngày rất chú tâm vào công việc nhưng sao hôm nay lại lơ đễnh đến thế. Cả phòng họp như rơi xuống hầm băng. Bản báo cáo kết thúc , giám đốc bộ phận sản xuất run run nói "Thưa...Chủ tịch...bản báo cáo c...của tôi đến đây là hết !"
Gia Kỳ quay lại , anh đứng dậy , hai tay đút vào hai túi , khuôn mặt lạnh tanh , thanh âm trầm thấp lạnh lẽo phát ra "Lần sau , tôi muốn thấy bản báo cáo tốt hơn . Và năng suất làm việc cao hơn." Rồi sải bước đi ra ngoài . Chân Nguyên và Hạ Nhi cũng đi theo sau. Cả căn phòng đều thở phào nhẹ nhõm , đây rõ ràng là bản báo cáo tốt nhất , hay nhất và xác thực nhất vậy mà anh lại nói là muốn một bản báo cáo khác tốt hơn .... Chậc ! Cả phòng đồng loạt thở dài rồi mở cửa đi ra.
"Này vị chủ tịch đáng kính , tại sao hôm nay anh lại khó chịu thế hả ?" - Chân Nguyên bắt chéo chân ngồi trên ghế sofa trong phòng của Gia Kỳ , anh nhoẻn miệng cười.
"Liên quan gì đến cậu ?" - Gia Kỳ lạnh nhạt nói.
"Chắc không phải là do Trình Hâm đấy chứ ?" - Hạ Nhi xen ngang , vẻ mặt vô cùng thích thú lên tiếng.
"Các cậu ăn không ngồi rồi vậy sao ?" - Anh lạnh nhạt nói . Gia Kỳ chán chường lật những tập hồ sơ trên bàn .
"Ấy , chúng tôi rõ ràng là đang quan tâm và hỏi han cậu mà." - Chân Nguyên trả lời
"Quay về làm việc , nếu như hai cậu không muốn bị đuổi."
"Này , cậu...!?" - Hạ Nhi cùng Chân Nguyên bất mãn hét lên . Nhưng dù là thế anh vẫn chú tâm vào công việc đang làm. Bỏ mặc hai tên kia đang hậm hực bỏ ra ngoài . Gia Kỳ chợt dừng bút . Không biết cậu bây giờ đang làm gì ? Đã dậy ăn sáng chưa !? Hừm....một ngày không nói chuyện với cậu anh không thể chịu được rồi. Coi bộ , chiều nay về nhà anh phải "hết giận" thôi. Gia Kỳ bấm một dãy số dài , sau đó cất tiếng "Mọi chuyện thế nào ?"
"...."
"Được rồi."
"..."
Gia Kỳ nghe xong liền cúp máy , lão quản gia nói cậu dậy từ sớm để chuẩn bị bữa sáng cho anh sao nhưng sáng nay cậu đã bỏ bữa. Gia Kỳ có chút tức giận...cậu đúng là đồ ngốc mà...chỉ vì vậy mà bỏ bữa sao ? Như vậy làm sao có đủ dinh dưỡng , chẳng phải cậu ăn rất khoẻ sao ??? Coi bộ việc này quả thật không thể kéo dài được rồi !
-----------
Buổi trưa , Tiểu Hâm đã chuẩn bị cặp lồng đựng đồ ăn trưa cho Gia Kỳ . Tâm trạng cậu hiện tại đang rất vui , từ sáng đến giờ cậu đã nghĩ ra rất nhiều cách để giảng hòa với anh . Tiểu Hâm cầm cặp lồng đi ra xe .
"Thiếu gia , người muốn đi đâu." - Juni mở cửa xe , cung kính hỏi.
"Tôi muốn đến công ty của Gia Kỳ"
"Vâng." - Juni gật đầu , rồi vòng sang bên lên xe , rời khỏi Mã gia. Dừng trước tòa cao ốc , Tiểu Hâm bước xuống , nhân viên công ty đã biết cậu , vì vậy khi thấy cậu  xuất hiện , mọi người đều cúi đầu chào .
"Cho hỏi chủ tịch có ở trong phòng không vậy " - Tiểu Hâm bước đến quầy lễ tân , vui vẻ cất tiếng.
"Thưa , chủ tịch vừa đi ra ngoài rồi ạ." - Nhân viên lễ tân cung kính đáp.
"Bao giờ anh ấy về ?"
"Thưa , chắc có lẽ sẽ hơi lâu ạ."
"Vậy sao ?” – Cậu thở dài , anh ra ngoài vì công việc ắt hẳn sẽ rất nhiều , cậu xé một tờ giấy trong quyển sổ nhỏ mang theo , ghi vài dòng rồi dán vào mặt cặp lồng đựng cơm . “ Phiền chị đưa cái này cho anh ấy dùm em nhé."" - Tiểu Hâm gượng cười đặt cặp lồng lên bàn , rồi buồn bã ra về . Lúc nãy cậu đã nói Juni về trước , cậu lúc này cũng không muốn đi xe , Tiểu Hâm sải bước , cậu bặm môi , cậu tự hỏi là anh muốn tránh mặt cậu ?? Tiểu Hâm cứ chầm chậm bước đi. Lúc cậu vừa rời đi một lúc thì Gia Kỳ trở về công ty.
"Chủ tịch , thiếu gia vừa mới đến . Ngài ấy nhờ tôi đưa cái này cho ngài." - Nhân viên lễ tân bước đến , cúi đầu chào rồi cất tiếng nói , Gia Kỳ đưa tay cầm lấy cặp lồng rồi đi vào thang máy dành riêng cho chủ tịch . Anh nhìn cặp lồng , trên mặt có tờ giấy màu hồng phấn khóe miệng khẽ nhếch lên khi thấy những dòng chữ xinh đẹp , ngay ngắn "Chồng à , đừng giận em nữa nhé. ! Đây là những món anh thích , bác đầu bếp đã chỉ em làm đó. Em cũng đã nếm thử rồi , rất vừa miệng. Chiều anh về sớm nhé . Ăn ngon miệng !" Gia Kỳ ngồi trên bàn làm việc. , mở cặp lồng đựng cơm ra , đúng là toàn những món ăn thích . "Đã nếm thử rồi , chắc là ăn được." - Gia Kỳ lầm bầm , chắc là sẽ tốt hơn những món cậu nấu đêm giáng sinh...ăn thử một chút, rất ngon . Xem ra , tay nghề của cậu đã tiến bộ . Trong lòng Gia Kỳ như vừa ăn phải mật ngọt , hạnh phúc vô cùng. Thấy được cậu quan tâm như vậy cũng tốt , anh lại thay đổi quyết định lúc sáng là sẽ tiếp tục giả vờ giận cậu....
Tiểu Hâm trở về nhà , trên tay cầm theo một túi đồ , cậu đi thẳng vào phòng . Lần này cậu phải dùng cách khác . Cậu đọc trên báo thấy người ta nói muốn chồng quan tâm hơn có rất nhiều cách , như là nịnh nọt , nũng nịu và...quyến rũ. Bây giờ anh đang giận cậu cách hiệu quả nhất có lẽ là quyến rũ. Vì anh khá háo sắc đối với cậu mà ! Tiểu Hâm mua một chiếc sơ-mi dài và một chiếc quần đùi ngắn, nếu cậu mặc vào chắc chắn sẽ rất quyến rũ ,nhưng cậu thì lại không biết quyến rũ anh như thế nào , chợt nhớ đến lúc trước Chân Nguyên có rất nhiều bạn gái lại rất đào hoa , chắc anh sẽ biết rõ chuyện đó. Nghĩ ngợi xong cậu liền lấy điện thoại gọi cho Chân Nguyên. Tiếng chuông điện thoại vang lên nhưng vẫn chưa có người nghe máy , một lúc sau mới có tiếng nói phát ra.
"Ch..Chân Nguyên ! Em là Trình Hâm."
"Ồ....có chuyện gì mà hôm nay chủ tịch thiếu gia lại gọi cho tôi vậy ?" - Chân Nguyên bên kia rôm rả nói.
"Em...em có chuyện muốn hỏi anh."
"Chuyện gì ?"
"Làm thế nào để quyến rũ đàn ông." - Tiểu Hâm gượng gạo trả lời , khuôn mặt cũng đỏ ửng lên Chân Nguyên xém chút là bị sặc , anh thắc mắc hỏi "Quyến rũ ??"
"Phải , Gia Kỳ , anh ấy đang giận em ... Em...em muốn..."
"Em muốn cậu ta hết giận?"
"Vâng."
"Vậy để anh chỉ em." - Chân Nguyên cười nói , dù là nghe trên điện thoại nhưng tiểu Hâm rất nghiêm túc lắng nghe , sau khi kết thúc bài giảng của Chân Nguyên , Tiểu Hâm hít thật mạnh , rồi bước xuống nhà , cậu nhờ quản gia phân phó mọi việc , hôm nay cậu muốn mọi người nghỉ làm sớm , để trong nhà chỉ còn cậu và anh . Quản gia cũng hiểu chuyện nên sai người dọn dẹp thật nhanh rồi nghỉ làm , còn ông thì phải chờ Gia Kỳ về báo cáo mới nghỉ được , đâu đó đã xong , cậu đi vào bếp chuẩn bị bữa tối cho hai người .

Bắt cóc em về làm vợ!_ Kỳ HâmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ