Chương 14

44 0 0
                                    

"Ngươi nói một lão gia khỏa tên Hoàng Sán giữ thuyền hàng của chúng ta?" Thẩm Lam ngồi trên ghế, ngữ khí lộ ra không vui.

Người đến đáp: "Hồi giáo chủ, tên tặc nhân đó tên là Hoàng Sán. Hắn mang theo một đám người vây con thuyền mà thuộc hạ vận chuyển, hiện tại ba thuyền hàng đã bị giữ lại, các huynh đệ cũng bị bắt."

"Bọn chúng không biết thuyền đó là của Huyền Thiên giáo ta sao?"

"Hồi giáo chủ, thuộc hạ đã sớm nói qua với bọn chúng thuyền này là thuyền của Huyền Thiên giáo, nhưng bọn chúng hoàn toàn không thèm nghe, còn xuất ngôn nói có lão đại Hoàng Sán của bọn chúng ở đây, toàn thiên hạ không có gì khiến chúng sợ."

Thẩm Lam không giận mà cười: "Ha, ngữ khí thật lớn. Thế gian này chính là như vậy, càng là người không có năng lực thì càng thích khoe khoang. Ngươi lui xuống đi, chuyện này ta tự có an bài."

"Vâng, thuộc hạ cáo lui."

Ngô Uyên được phân cho nhiệm vụ khác phải đi khỏi mấy ngày, hiện tại chỉ có Tả Kiếm Minh ở cạnh Thẩm Lam.

Thẩm Lam lại lấy trà hoa nhài hắn thích uống ra, vừa uống vừa hỏi Tả Kiếm Minh: "Ngươi nói xem, Hoàng Sán này có phải lại là tặc tử mới nổi từ chỗ nào chui ra không, nghé con mới sinh trời không sợ đất không sợ, cũng dám cướp thuyền hàng của Huyền Thiên giáo."

"Trước đây thuộc hạ cũng chưa từng nghe qua danh hào của người này, giáo chủ tính giải quyết những người này thế nào?"

Thẩm Lam bỏ ly trà xuống: "Chỉ có ta và ngươi ở đây, ngươi tự xưng 'ta' là được, đừng 'thuộc hạ thuộc hạ' mãi như vậy."

"Vâng, ta đã biết."

Thẩm Lam cười, vươn tay kéo y lại gần, vùi đầu vào trước ngực y, cọ cọ hết sức thân mật.

"Ân, quả nhiên thân thể của ngươi khiến người ta thoải mái nhất."

"Giáo chủ..." Tả Kiếm Minh vô lực kêu.

Ngón tay quen thuộc giải khai thắt lưng Tả Kiếm Minh, thỏa mãn nhìn ***g ngực trần trụi của y, Thẩm Lam ngẩng đầu ngậm lấy nhũ đầu trước ngực Tả Kiếm Minh.

Tả Kiếm Minh nhắm mắt lại, thân thể khẽ run rẩy, cố khắc chế không để mình phát ra chút âm thanh.

"Ngày mai ngươi mang theo người giỏi khinh công trong giáo ban đêm tập kích hang ổ của Hoàng Sán." Thẩm Lam vừa liếm ***g ngực Tả Kiếm Minh, vừa mệnh lệnh: "Nên làm sao ta nghĩ ngươi đã biết rồi, sau khi chuyện thành dọn hết toàn bộ kim khố của bọn chúng về đây, nghe chưa?"

Thẩm Lam đặc biệt cắn lên hạt nhỏ đang nhẹ run đó.

"Ngô... thuộc hạ, ta, biết rồi."

"Biết thì tốt, tối nay ngươi lưu lại với ta, ngày mai lên đường."

"Vâng."

Hôm sau trời vừa sáng, Tả Kiếm Minh đã mở mắt ra.

Thẩm Lam còn đang ngủ, Tả Kiếm Minh yêu thương nhìn mặt hắn. Giáo chủ, ta đi rồi, sẽ có vài ngày không gặp được ngươi, ngươi phải tự chăm sóc tốt cho mình.

Kéo thân thể đau nhức, mặc y phục vào rồi ra khỏi phòng Thẩm Lam.

Vì đối phương người nhiều thế đại, Tả Kiếm Minh chọn theo ba mươi thủ hạ võ công không tồi khinh công cũng giỏi mang theo, đi suốt ngày suốt đêm mất hai ngày đuổi đến hang ổ của Hoàng Sán.

Dám tiến hành cướp bóc ở khu Vân Hà, xem ra bọn chúng cũng có chút thế lực, Tả Kiếm Minh không phí chút công sức tìm được thuyền hàng bị bọn chúng cướp, sau đó mang theo thủ hạ nhanh chóng lên bờ che giấu tung tích.

Đêm khuya, đèn hỏa đã tắt, chỉ có vài tiểu lâu la không quá để tâm đi tuần tra lãnh địa. Tả Kiếm Minh ẩn trên cây, phóng ra vài phi tiêu, mấy lâu la đó toàn bộ bị đánh ngã.

Ba mươi người phân thành sáu tổ, Tả Kiếm Minh dẫn một tổ chạy tới phòng của Hoàng Sán và mấy thủ lĩnh, nam tổ còn lại phân ra đi giải quyết những đám lâu la tuy thân thủ bình thường nhưng số lượng áp đảo.

Thủ hạ của Hoàng Sán vừa khéo có năm thủ lĩnh, Tả Kiếm Minh để cho năm người kia chia ra xâm nhập phòng bọn chúng, còn mình thì chuyên trách giải quyết Hoàng Sán.

Nhận được lệnh, mười ba người đó toàn bộ tản ra, trong bóng đêm đen kịt, khinh công vượt bậc không phát ra chút tiếng động.

Tả Kiếm Minh len lén tiếp cận căn phòng hoa lệ nhất, thông qua khe cửa, y có thể nhìn rõ được Hoàng Sán đang nằm trên giường bên trong ngủ say.

Bên trong cửa bị khóa, Tả Kiếm Minh ở ngoài rạch ra một đường nhỏ, kẹp ám khí vào giữa hai ngón tay, nhắm chính xác rồi phóng vào Hoàng Sán bên trong.

"Ách!" Hoàng Sán vốn còn đang ngủ hừ một tiếng, rồi yên tĩnh.

Tả Kiếm Minh lúc này mới đá mở cửa phòng, rút trường kiếm lao tới giường Hoàng Sán. Người trên giường đã không còn tri giác, Tả Kiếm Minh từng bước tiếp cận, kiếm trong tay dần nâng lên.

Đột nhiên dưới chân dẫm phải bệ đá nên người bị nghiêng đi, Tả Kiếm Minh thầm kêu không tốt đột ngột giật lùi ra sau, trên giường Hoàng Sán nhanh chóng phi ra mười mấy chủy thủ bắn tới y.

Có thể là Hoàng Sán này đã lăn lộn khá quen trên giang hồ, lòng đề phòng cũng nặng, đã an trí cơ quan trong chính phòng ngủ của mình.

Vội phi thân né tránh, tuy không bị chủy thủ đâm trúng nhưng vẫn bị rạch vài vết thương, Tả Kiếm Minh còn chưa kịp thở phào, Hoàng Sán vốn đang ngất lịm trên giường lại đột nhiên nhảy lên, nắm trường kiếm ở đầu giường tấn công y.

Tất cả quá đột nhiên, chỉ là một kiếm xuất với công phu thô thiển, nhưng Tả Kiếm Minh vươn tay ra vẫn không tránh kịp.

"Ngô!" Thổ ra một ngụm máu, kiếm đó vì Tả Kiếm Minh phát giác nhanh mà đâm chệch đi, đâm vào vị trí cách ***g ngực một tấc.

Nhịn đau, Tả Kiếm Minh rút kiếm trước ngực ra, khi đối phương lao tới liền đạp một cước đá bay, lại đâm thêm một kiếm vào cổ họng đối phương.

Hoàng Sán chết rồi, Tả Kiếm Minh nhịn không được quỳ phục một gối, tay che trước ngực. Vội điểm vài huyệt đạo muốn ngăn máu tiếp tục chảy, nhưng trước mắt lại càng lúc càng tối, Tả Kiếm Minh còn chưa kịp tự cười nhạo thì ý thức đã rời bỏ y.

[HOÀN] Kinh Đô Tứ Thiếu hệ liệt Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ