một

26.8K 1.2K 293
                                    


Hỏi thế gian tình yêu là gì?
Em luôn kiếm tìm một nửa của mình trong cả nửa chặng đường đời, thế mà lúc gặp nhau đã là hết duyên.
Thế gian này lại lắm lúc nghiệt ngã, oái oăm đến vậy.

Ta hẹn nhau một mảnh tình duyên, dù mảnh tình ấy lấy biết bao nhiêu nỗi buồn cũng như nước mắt. Biết không thể cùng người đi đến răng long tóc bạc, chi bằng hãy tìm đến nhau nơi thiên trường địa phủ.
Khi ấy, ta có nhau...

.

"Quốc! Mau chạy đi!"

Tiếng gọi trầm ấm, thân thuộc kia lại vang vọng xung quanh em, khiến em phải giật mình quay lại phía sau. Chính Quốc chẳng biết gì cả, vẫn đứng đó nhìn người nọ một cách ngây ngốc.

Bầu trời âm u hiu quạnh, tiếng thú rừng rú vang khắp cõi.

Người đàn ông kia cứ thế chạy đến bên Chính Quốc, lập tức nắm lấy tay em, cùng nhau bỏ chạy thật nhanh.

Phía sau là bầy thú dữ, chúng ngông cuồng, độc ác, quyết tâm chạy đến xâu xé em.

Tiếng thét lớn bao trùm rộng khắp nơi thiên nhiên núi rừng hoang vu và bí ẩn, khiến em không thể ngờ vực đâu là chốn ảo mộng và thực tại.

.

Chính Quốc thức dậy bởi một cơn ác mộng kinh hoàng, em khẽ nhíu mày bởi cơn đau phát ra từ thái dương.

Giấc mơ ấy, muốn có bao nhiêu đáng sợ đều có bấy nhiêu.

Em không nhớ gì cả, duy nhấy chỉ hiện lại hình ảnh sợ hãi của chính bản thân mình đang nắm chặt tay lấy một kẻ lạ mặt mà hoảng loạn bỏ chạy. Người đàn ông kia là ai, trong kí ức của em cũng chẳng sớm còn hiện hữu.

Đưa tay quệt những giọt lệ còn vướng bên mi mắt. Chính Quốc thở dài với nơi ngực trái đang đập liên hồi, đôi chân em bây giờ cũng cảm thấy thật mỏi nhừ.

Em hoảng sợ.

Co người vào một góc nhìn xung quanh, một cỗ sợ hãi nhanh chóng dấy lên, quay cuồng mãnh liệt trong tâm trí em. Nơi này xa lạ quá, xung quanh là một mảng màu trắng tinh tươm với những vật dụng mang những gam màu buồn ảm đạm. Chính Quốc cảm thấy hơi thở mình như đang bị ứ nghẹn lại bởi sự ngột ngạt do chính căn phòng này mang lại.

Không cảm thấy được an toàn, em phải ngay lập tức tránh xa nơi này.

Xung quanh em lại vang vọng những tiếng la lớn, Chính Quốc vẫn có thể mơ hồ nhận ra đó là giọng nói của người đàn ông trong giấc mộng.

"Quốc! Mau chạy đi, nhanh!"

Như một lời mách bảo, Chính Quốc sợ hãi lật tung chăn, đôi chân đỏ hỏn vẫn còn chằn chịt vết thương phủ xuống nền lạnh. Ngoài bỏ chạy đi khỏi nơi này, em bây giờ chẳng biết làm điều gì khác nữa.

.

"Bệnh viện Khoái Châu"

"Thượng tướng Kim, vết thương của ngài tôi đã xử lý xong."

TaeKook - Mộng CầmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ