Chương 14 - Quỷ chết đuối (2)

196 31 1
                                    

Editor: Yang Hy.

Trần Bằng đột nhiên quay đầu ôm bụng ói mửa một trận, nôn đến tê tâm liệt phế, người phụ nữ che miệng buồn nôn, sắc mặt tái nhợt.

Vương Lão Ngũ dạy cho cậu công tử ngứa mắt một bài học, cười hắc hắc cầm cáng đến bờ sông.

Cả hai đều không mang bao tay, bọc thi thể lại bằng một lớp vải nhựa rồi cùng hét to "Một, hai" nâng cáng lên.

Đầu thi thể ở phía trước, chân ở phía sau, ông lão nâng phía sau còn Thạch Đầu ở đằng trước, hai người phối hợp rất ăn ý.

Ông lão dặn dò mọi người, "Nghe này, chỗ nào cũng có quy định của nó. Nếu muốn ra ngoài mà không bị oan hồn quấn thân thì nhớ rõ. Trên đường trở về dù xảy ra chuyện gì cũng không được quay đầu lại nhìn."

Ông lão nói rất nghiêm túc, những người khác nghe xong trong lòng đều hoảng sợ.

Trần Vân Chí nghiêm trọng nói, "Sẽ xảy ra chuyện gì?"

Ông lão nói với vẻ thâm sâu khó lường, "Các người sẽ không muốn biết đâu."

Đường Điềm nghĩ, nếu Trần Húc đã không muốn cô thấy thi thể của anh, vậy thì cô cứ quay đầu mà trở về, đi tuốt ở đằng trước. Ngọn núi này chỉ có một con đường duy nhất, dù thế nào cũng chẳng thể lạc đường được. Phía sau là Trần Bằng và người phụ nữ gấp gáp nóng lòng muốn rời đi, hai người nâng đỡ nhau, sắc mặt Trần Bằng tái nhợt, bước chân không vững, cả chặng đường không hề nhẹ nhàng.

Sau đó nữa là Trần Vân Chí và thư ký Trần, ở cuối đoàn người là hai cha con Vương gia khiêng thi thể.

Cả đoàn từng người một đi vào trong rừng dọc theo lối mòn, mỗi người cách nhau tầm năm, sáu bước chân.

Bầu trời âm u, ánh sáng tối tăm trong rừng cây xanh rậm rạp. Đi một lúc mà chẳng ai nói gì, Vương Lão Ngũ ngứa miệng không nói không chịu được, "Để tôi kể cho các người nghe về truyền thuyết ở nơi này."

Trần Bằng rất muốn kêu ông ta câm miệng nhưng vừa rồi ói mửa quá trời, bây giờ trong miệng dậy lên mùi khó chịu nên không muốn mở miệng.

Những người khác còn chưa kịp quát bảo ngưng lại thì giọng nói mơ hồ của ông lão đã vang lên từ phía sau trong khu rừng u ám, "Từ xa xưa, chỗ chúng tôi đã có tế Thần sông. Cái vịnh người chết này đương nhiên cũng có. Nơi này có nhiều xác chết trôi, xương thịt hòa tan vào trong nước liền thành chất dinh dưỡng của Thần sông. Người xưa đồn rằng địa thế đặc thù của vịnh người chết là do ông Thần quấy phá."

"Cha ông tôi từng nói, vớt xác chính là cướp thức ăn trong miệng Thần sông, sẽ bị ghi hận, cho nên ban đêm đừng đến sau núi. Nếu không sẽ không trở về được."

Sau mấy lần nín nhịn ngậm ngùi cay đắng, Trần Bằng nói, "Ông lại bắt đầu giả vờ đáng thương. Giá cả không phải đã thương lượng xong rồi sao, ông còn muốn thế nào nữa hả. Cố ý kể ba cái chuyện quỷ quái này kia để dọa người."

Giọng nói kia mặc kệ hắn ta mà tiếp tục truyền đến, "Còn có đống thi thể trôi tới đây vào những năm 80, 90 gì đấy, đa phần đều là mấy vụ án giết người tàn ác cả, sau một thời gian trôi xuống cả thi thể đều nát bấy. Sau đó thì đỡ hơn nhiều, phần lớn là tự sát hoặc do vô tình rơi xuống nước, mới tới đẩy cũ đến hạ lưu, cứ như vậy vịnh người chết tụ tập cũng tầm hai trăm cái xác chết trôi."

[EDIT] Ma Xui Quỷ Khiến - Lạc MạcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ