Phải gần một tuần sau tôi mới lại được gặp Bánh Gạo, Chúa ơi, mấy ngày vừa rồi tôi nhớ em kinh khủng, thì ra những cặp đôi yêu nhau không nói xạo, một khi yêu thật là yêu thì xa nhau một giờ đã thấy nhớ chứ đừng nói là một ngày. Có lẽ thấy áy náy vì hai tuần qua bỏ bê tôi ăn cơm đầu đường xó chợ nên hôm nay Bánh Gạo đặc biệt đến lớp đón tôi tan học. Cái cảm giác vừa ra khỏi cửa đã được chào đón bằng nụ cười đáng yêu của em thích lắm, đầu óc kiệt quệ vì tiết học dài vừa thấy em nháy mắt full vạch, cơ thể mệt mỏi hành động theo cảm tính, không nghe theo sự điều khiển của tôi, mà tôi cũng chả buồn kiểm soát nó làm gì, tôi nhớ em lắm. Thấy tôi đột ngột nhào đến ôm chặt cứng, Bánh Gạo ngạc nhiên, em hỏi tôi có chuyện gì, còn tưởng tôi bị sốt nữa, không, anh không bị bệnh, anh chỉ bị nhớ em thôi.
Bánh Gạo nói lâu rồi không gặp, Jaemin học cách làm nũng rồi hả. Tôi dụi dụi cổ em, trả lời nếu Renjun thích thì ngày nào Jaemin cũng làm cho Renjun coi. Bánh Gạo nghe thế thì cười haha:
“Vậy thì ngày nào cũng làm nhé.”
Tôi ngẩng phắt đầu lên, khó tin nhìn Bánh Gạo. Tuy tôi biết Bánh Gạo cũng có tình cảm với mình, nhưng cách thể hiện của em ấy vô cùng kín đáo, nếu không cẩn thận quan sát thì không thể nào biết được, đây là lần đầu tiên em công khai tình cảm qua lời nói.
Tôi cảm thấy có thứ gì đó sắp xảy ra, thứ đó là đáp án tôi đã tìm kiếm suốt hai tuần nay, đồng thời cũng là thứ sẽ làm tôi trở thành người hạnh phúc nhất thế gian này.
“Tối nay cậu rảnh chứ?”
“Rảnh.” Đùa, Bánh Gạo đã hỏi thì không rảnh cũng phải rảnh.
“Tối nay qua nhà tớ không, bố mẹ tớ về quê, anh hai cũng không có nhà.”
“!!!”
“Ý cậu?”
“Qua! Qua chứ! Mấy-mấy giờ?”
Chả hiểu sao Bánh Gạo cười tôi quá trời, sau đó em giơ bảy ngón tay, nghĩa là bảy giờ:
“Thế nhé, nhớ đúng hẹn đấy, còn giờ đi ăn cơm thôi, mấy ngày nay không ăn cùng Jaemin, cơm không ngon chút nào cả.”
C-cứu với, ở đây có người bị sốc thính.
Cả chiều hôm ấy tôi sốt ruột đi đi lại lại trong phòng, bảy giờ là giờ hẹn, vậy mình nên ra khỏi nhà lúc sáu rưỡi, thế thì phải chuẩn bị từ sáu giờ, không, năm rưỡi cho chắc ăn. Mình nên mặc cái gì mới được nhỉ, cái gì vừa tươm tất vừa thuận tiện ấy, tốt nhất chỉ cần mặc một lớp thôi, hai lớp quá rườm rà. Cuối cùng tôi chọn mặc quần đen và áo thun trắng, khoác áo jacket bên ngoài, đơn giản mà cũng gọn gàng, quan trọng là dễ cởi…
Tôi đến nhà em ấy sớm hơn năm phút so với giờ hẹn, trong thời gian đợi tôi bồn chồn không yên, tay cứ chốc chốc lại đảo tóc, hoặc liên tục kiểm tra quần áo, có mặc ngược không, có vết bẩn nào chăng. Tôi còn len lén nhân lúc không có ai đi ngang chụm hai tay lại trước miệng, hà hơi xem đã thơm chưa.
Kim giây vừa chạy qua con số mười hai, tôi hít sâu một hơi rồi bước đến nhấn chuông cửa. Tựa như thần giao cách cảm, khoảnh khắc tôi vừa nhấn nút thì cửa bật mở, em mặc áo thun trắng giống tôi, vì đang ở nhà nên em chọn quần đùi thay vì quần dài, để lộ hai cẳng chân vừa nhỏ vừa trắng.
![](https://img.wattpad.com/cover/257762357-288-k580692.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[NaJun] Câu chuyện ra đời của nhà máy sản xuất cơm chó
FanfictionWritten by Bánh Cuốn Trứng Câu chuyện tình yêu đẹp như mơ - đó là cách Jaemin miêu tả mối tình của mình và Bánh Gạo. Hi vọng câu chuyện nhỏ sau đây sẽ làm cho ngày hôm nay của bạn trở nên vui vẻ hơn, hoặc ít nhất cũng giúp bạn chìm vào giấc ngủ vớ...