Bà Vương bị sợ tới nỗi cả người run lên bần bật: "Cô...... Cô làm thế là phạm pháp, nhà tôi...... người nhà tôi sẽ không tha cho cô đâu......."
Yên Thanh Ti cười ha ha: "Nhà bà thì tính cái gì? Sau lưng tôi còn có Nhạc gia, chắc bà không biết đâu nhỉ, tôi là con dâu cưng trong lòng Nhạc phu nhân đấy, bà nói xem..........Nhạc Thính Phong liệu có để tôi xảy ra chuyện gì không? Tôi cũng chẳng muốn phí lời với bà nữa, 1...........2......... Ôi, được đấy, không ngờ bà cũng cứng phết, nếu đã vậy cũng chẳng cần đếm tới 3 nữa, cứ tạt đi vậy, dù sao tạt xong cũng chẳng bõ công."
Yến Thanh Ti nói xong cổ tay chuyển xuống dưới, thấy thứ chất lỏng trong đó sắp bị đổ ra, bà Vương sợ tới nỗi không chịu nổi nữa, liên mồm nói: "Đừng tạt, đừng, đừng, tôi nói, tôi nói.......... Sợi dây thật, ở...... ở trong túi của tôi........"
Bà Vương biết Nhạc phu nhân là người hiền lành tốt tính, lại hơi ngốc, mà bà ta quả thật rất thích bộ phỉ thúy này, nhưng chồng bà ta tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ ra số tiền lên đến bảy chữ số để mua cho bà ta bộ trang sức đó, thế nên bà ta bèn nghĩ kế lừa Nhạc phu nhân. Bà ta cũng nghĩ dù sao Nhạc phu nhân cũng chẳng thiếu chút tiền bọ này, huống hồ người khác cũng không biết bộ nữ trang khi ấy bà cho bà ta mượn là thật hay giả, chỉ cần bà ta khăng khăng không nhận thì cảnh sát cũng chẳng tra ra được.
Bà Vương vốn tưởng nếu cứ làm vậy thì có thể qua mặt được Nhạc phu nhân, cùng lắm không được thì nói là cầm nhầm thôi.
Ai ngờ đang tiến triển thuận lợi, giữa đường lại lòi ra một Yến Thanh Ti, vừa tới đã tính kế đánh lừa cảnh giác của bà ta, sau đó còn mang cả axit tới đây nữa chứ.
Yến Thanh Ti liếc đám người đang đứng một bên không dám lại gần, cô nói với một người trong số đó: "Bà, lấy ra đây cho tôi."
Người đó run rẩy cầm chiếc túi của bà Vương lên, lấy ra một chiếc túi nhung đen, nặng trịch, trong đó là bộ đồ trang sức bằng phỉ thúy của Nhạc phu nhân.
Yến Thanh Ti bảo họ lấy ra đưa cho cô, cô cầm lên xem chắc chắn là thật mới nhét vào lại.
Yến Thanh Ti vỗ lên mặt bà Vương: "Sớm lấy ra không phải là được rồi sao, bà dám dở trò trước mặt tôi, tôi sẽ chỉnh chết bà."
Hôm nay bà Vương gặp phải họa rồi, bà ta thầm ghi hận trong lòng, nhưng lọ axit kia còn treo trên đầu kia kìa, bà ta không dám: "Tôi đã đưa bộ trang sức thật cho cô rồi, cô,......... cô.......... thả tôi ra đi.........."
Yến Thanh Ti gật đầu: "Đi, đúng rồi, không thể cứ ở đây mãi được."
Bà Vương mừng thầm: "Cô buông......... buông tôi ra đi."
Yến Thanh tóm bà Vương dậy: "Chậc, sao bà lại có thể ngây thơ như mẹ của Nhạc Thính Phong như vậy nhỉ? Ờ, bà để bà chủ nhỏ nhà người ta chịu ấm ức lớn như vậy mà nghĩ trả lại đồ thật là xong rồi sao? Bà mơ cũng đẹp quá đấy."
Bà Vương nghe xong liền cuống cả lên: "Cô muốn làm gì?"
Yến Thanh Ti đẩy bà ta ra ngoài: "Làm gì? Phải xin lỗi chứ."
Yến Thanh Ti nói với mấy người xung quanh: "Mấy bà, đi phía trước thì ngoan ngoãn cho tôi, đừng có dở trò trước mặt tôi, tôi mà trượt tay tạt một cái thì lúc đấy kẻ đen đủi chẳng phải tôi đâu."
Ai dám lấy mặt mình ra mà đùa được chứ, mấy người đó đành ngoan ngoãn đi phía trước, không ai dám làm bậy cả.
Nhạc phu nhân đợi ở trong quán cafe cũng sốt cả ruột, bà đã muốn chạy ra mấy lần, nhưng đều bị Tiểu Từ ngăn lại.
"Bác yên tâm đi, chị cháu giỏi lắm."
"Nhưng bên họ đông người lắm........."
Tiểu Từ toát ra vẻ mặt sùng bái nói: "Không sao, có nhiều nữa thì trước mặt chị cháu cũng chỉ là cặn bã mà thôi."
Đang nói dở, Tiểu Từ thấy Yến Thanh Ti đang đẩy cả đám Vương phu nhân thành một hàng tiến vào, cậu vui vẻ nói: "Bác nhìn kìa, cháu nói mà, không sao đâu."
BẠN ĐANG ĐỌC
Boss hung dữ ông xã kết hôn đi!(2)
RomanceSau một đêm kích tình, cô đã thành công khi trèo lên giường của Nhạc Thính Phong, kim cương lão ngũ nổi tiếng toàn quốc. Cô đã trả được thù còn anh sau một đêm lại luôn nhớ đến cô. Ba năm sau, khi gặp cô trong thang máy, anh đã nói:" Nếu ngủ với tôi...