𝟮.。o♡

464 51 6
                                    








Đã là lần thứ ba Taeyong bị sập cửa vào mặt. Không phải anh hiền lành cam chịu, có ai bị đối xử như thế mà không nổi nóng. Nhưng lúc này tự tôn không thể mài ra cơm ăn, ngoài tiếp tục chờ chực trước cửa nhà người ta, Taeyong không còn cách nào khác.

Cầm bằng tốt nghiệp trên tay được hai tháng, Taeyong tìm được việc làm đầu tiên, một chân thử việc nhỏ xíu ở công ty sản xuất quảng cáo. Mấy năm đại học luôn phải bươn chải, anh đã làm đủ thứ công việc bán thời gian mới đủ lo toan cho cuộc sống. Vừa học vừa làm, thành tích cuối cùng không có gì nổi bật, cơ hội ứng tuyển vào những vị trí tốt hơn hoàn toàn không có. Công tác của anh ở văn phòng không khác gì chân chạy việc vặt, mệt muốn chết, đồng lương lại bèo bọt. Nhưng thị trường tuyển dụng lao động hiện tại quá bão hoà, có thể tìm được việc làm, Taeyong tự đánh giá vận may của bản thân cũng còn xài được, dù công việc này còn chẳng đúng chuyên ngành anh học.

Lần này cấp trên lại giao cho Taeyong một nhiệm vụ khó nhằn. Quảng cáo sắp tới, nhãn hàng chỉ định phần âm nhạc phải do nhạc sĩ Moon biên soạn. Tiếng tăm trong giới của nhạc sĩ này rất lớn, tài năng không phải bàn cãi, nhưng tính tình cũng kì quặc không kém. Nhiều người muốn mời ông ta tham gia vào dự án của mình đều mất không ít sức lực. Taeyong nghĩ lại mà muốn nổi nóng, quảng cáo thôi, không phải muốn nhận giải thưởng quốc tế, cần gì chấp nhất phải có phần nhạc của ông Moon như vậy. Cấp trên yêu cầu trong vòng một tuần bộ phận của Taeyong phải liên hệ được với ông ấy. Một đám người trong phòng họp né tránh. Nếu có thể mời được nhạc sĩ Moon, chắc chắn họ sẽ được ban giám đốc coi trọng. Nhưng công sức bỏ ra quá nhiều, tỉ lệ thất bại lại thật cao, chẳng ai tự nguyện đứng ra nhận. Taeyong đã nỗ lực làm cho sự hiện diện của mình nhỏ lại tới mức bốc hơi vẫn bị chú ý tới, chỉ có thể ngậm cay đắng nhận cái miếng bánh khô khốc không ai muốn ăn này.

Có lẽ cuộc sống của Taeyong không đến nỗi vất vả như thế. Lúc trước gia cảnh anh không tệ, ba anh mở một công ty vận chuyển nhỏ, kinh tế ổn định, trong nhà có thể xem như khá giả. Có một ngày lúc anh học năm đầu trung học, buổi chiều về nhà ngạc nhiên trông thấy có rất nhiều kẻ lạ mặt trong phòng khách, mẹ anh thì khóc lóc đến nước mắt giàn giụa. Rồi người lạ đuổi mẹ con anh ra khỏi ngôi nhà của anh. Hoá ra ba của Taeyong nhiều lần theo bạn hàng chơi bài, dần thành nghiện, bị người ta hợp tác ở sau lưng lừa tiền cũng không biết. Đến lúc số tiền nợ lớn đến mức không thể chi trả, ông đã đem ngôi nhà của bọn họ thế chấp mất rồi.

Hai mẹ con thất thểu mang vác theo mớ hành lý ngổn ngang bắt đầu chuỗi ngày tá túc ở nhà họ hàng. Nay ở nhà bác này vài hôm, kia ở nhà cô nọ mấy bữa. Có người thương xót, cho mẹ con anh ở tạm trong căn phòng nhỏ mà người ta còn để trống, mấy tháng đầu chẳng lấy một đồng tiền thuê.

Mẹ của Taeyong vốn là giáo viên mầm non, sau khi kết hôn liền nghỉ việc, chỉ chuyên tâm nội trợ chăm sóc gia đình. Lúc trước trong nhà no đủ, bà chưa từng chịu cực nhọc. Nay vì miếng cơm, bà phải làm thuê ở nhà hàng nhỏ đầu đường, rửa bát bưng bê, buổi tối được mang thức ăn thừa ở quán về, hai mẹ con cứ thể chịu đựng qua ngày.

𝙏𝘼𝙀𝙅𝘼𝙀  •  𝑁𝑜 𝑜𝑡ℎ𝑒𝑟Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ