Chưa từng có cảm giác mệt mỏi tới không bò dậy nổi như vậy, cô đã làm gì sao? Leo núi ư? Không! Không phải! Hay là tai nạn xe cộ? Bị xe nghiền qua, đúng không?
Đầu cô nhức muốn nứt đôi, thân thể đau không thở được. Ngày hôm qua… Cô nỗ lực lục tìm trong trí nhớ.
Cùng Na Na đi Pub, sau đó…
Cô thống khổ mở mắt ra, phát hiện trần nhà không phải sơn màu trắng quen thuộc. Nơi này là nhà Na Na sao?
Cô quay đầu, miệng nhỏ đúng lúc hôn lên cánh môi của một người!
“Chào buổi sáng!” EunJung khàn khàn nói.
Cả người JiYeon trần truồng, lôi kéo chăn bông lui về phía sau.
Chị giữ một góc chăn bông lại, hô: “Cẩn thận kẻo té xuống!”
“Chị là ai?” Trời! Chị ta cũng không mặc quần áo!
“Người em quen trong Pub hôm qua. Em uống say, tôi liền dẫn em tới đây.” Chị không che giấu vóc người xinh đẹp của mình, cũng không sợ cô nhìn thấy.
Cô giật mình kinh hãi, quả thật không thể tin được.
“Đừng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc đó. Tất cả mọi chuyện xảy ra tối hôm tốt đẹp hơn nhiều so với dự liệu của tôi.” Chị lộ ra bản chất.
“Nói cho tôi biết đây không phải là sự thật!” Cô thật có lỗi với HongChun! Hắn quý trọng cô như vậy, cô lại dễ dàng đem lần đầu tiên cho người khác!
EunJung nheo mắt lại. “Nếu như em không nhớ, tôi có thể nói lại tường tận tất cả mọi chuyện xảy ra tối qua. Đó là sự thật!”
Cô tức giận phát run. “Làm sao chị lại hèn hạ, bỉ ổi như vậy!” Cô hận chị, cũng hận bản thân phóng đãng!
Chị ngồi dậy, nắm chặt bả vai cô, tức giận nhìn vào con ngươi tràn đầy oán hận của cô. “Có muốn một lần nữa không?”
“Chị không được nói bậy!”
Bốp! Cô giơ tay tát chị một cái. Gương mặt xinh đẹp của chị hằn năm ngón tay đỏ chót. Một giây sau, chị tức giận đè lên người cô. “Muốn nghĩ thế nào tùy em, nhưng nếu em không nhớ sự nhiệt tình tối qua vậy bây giờ làm lại lần nữa!” Muốn hận thì cứ để cô hận.
“Không cần! Không cần!” Cô hung hăng cào cấu chị, tạo ra mấy chục vết đỏ trên lưng chị.
“Đừng hoài nghi, đêm qua chúng ta làm không dưới năm lần!” Chị cố ý khiêu khích.
“Không cần! Tôi không muốn!” Cô cảm giác thân thể chị cứng lại. “Chị là tên cường bạo! Tôi hận chị! Lại càng hận tôi!” Sai lầm này cả đời cô cũng không thể nào bù đắp được.
Thấy cô thống khổ như vậy, chị không nhịn được ôm lấy cô.
JiYeon ngược lại cố gắng đẩy chị ra, nhảy xuống giường, nhặt quần áo vứt trên mặt đất lên, chạy vào phòng tắm.
EunJung thất bại đập tay xuống giường, nhìn vết máu trên đệm, chị tức giận đem gối đầu đá xuống giường!
Cô hận chị, hận mình đem lần đầu tiên cho chị!
YOU ARE READING
Một Đêm Định Mệnh ( JiJung/EunYeon )
De Todo“ Lại thêm một nổi đau, chị luôn mang vẻ mặt lạnh lùng nhưng khi đối diện với với cô chị không có cách nào đem gương mặt lạnh lùng đó để sử dụng được. Chị muốn tất cả của cô đều là của chị, chị làm mọi cách, dù đau đớn nhưng cũng phải mang cô về bên...