Chương 134

94 9 0
                                    

Chu Doãn Thịnh bước đến, chủ động chìa tay với Kyle – "Xin chào, tôi là Cecil, rất vui được gặp cậu." Nụ cười tươi sáng của hắn ấm áp hơn cả ánh nắng dát vàng mặt đất, khiến Kyle – người vốn có ấn tượng tốt với hắn say như điếu đổ. Cảm giác khi ngắm nhìn Cecil từ cự ly gần khác hẳn với khi nhìn trên màn hình. Hắn là sự kết hợp giữa đẹp đẽ và nguy hiểm, đồng thời còn sở hữu phẩm chất hào phóng và nhã nhặn, dĩ nhiên có thể khơi dậy ham muốn chinh phục của một alpha. Kyle bắt tay với hắn, nói một cách hiền hoà – "Xin chào, tôi là Kyle Kleist, tôi cũng rất vui được gặp cậu." – Khi đôi mắt vàng nhạt của anh chăm chú nhìn một người nào đó, dường như người đó liền trở thành cả thế giới của anh ta. Cảm giác quen thuộc ập đến, khiến Chu Doãn Thịnh thất thần trong giây lát. Hắn hỏi một câu không đầu không đuôi – "Tôi đã cắt bỏ tuyến omega, cậu thấy sao về điều này?" Kyle buông tay hắn ra, nghiêm túc trả lời – "Đó là quyết định của cậu, là cuộc đời của cậu, chỉ cần cậu cảm thấy đáng là được, không ai có tư cách bình phẩm cậu."Quả nhiên là phong cách xử sự của anh nhà mình, đôi mắt đen thẳm của Chu Doãn Thịnh hoàn toàn được thắp sáng. Ánh mắt hắn quá mức nóng bỏng, làm cho vành tai Kyle cũng nóng lên. Anh muốn mời thiếu niên đến canteen tâm sự một lúc, nhưng đang châm chước nên dùng từ thế nào thì nghe thấy giọng nói trầm trầm của chuẩn tướng Osborne – "Kyle, phiền cậu lập tức giao tập tài liệu này cho hiệu trưởng, cám ơn." "Rõ, thưa chuẩn tướng." – Anh đưa tay ngang trán theo phản xạ, sau đó mỉm cười nói với thiếu niên – "Có cơ hội gặp lại sau nhé, Cecil." Chu Doãn Thịnh vẫy tay, nhìn theo bóng lưng xa dần của người nọ. Kyle Kleist, chồng của Joshua, quốc vương tương lai của Đế quốc Lennon, đứa con số mệnh của thế giới này. Người yêu mình lại thành nửa kia định mệnh của người khác, hơn nữa người đó còn sở hữu cái tên và ngoại hình giống mình như đúc. Ác ý nồng nặc này khiến Chu Doãn Thịnh phải nhíu mày. Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, nét hồng hào trên gương mặt Osborne đã hoàn toàn biến mất. Hắn gắng gượng kiềm chế sự nóng nảy trong nội tâm, nói – "Cecil, tôi không thể không nói cho cậu điều này, Kyle chính là hoàng tử của Đế quốc Lennon, Kleist chỉ là họ mẹ của cậu ta, tên thật của cậu ta là Kyle Lennon." Lúc này, Chu Doãn Thịnh mới phát hiện ra người đàn ông đứng cạnh mình. Hắn nhướn mày, nói – "Anh đang nhắc nhở tôi là anh ấy không thể nào yêu một omega đã bỏ tuyến hormone à?" Thì ra em đã đang suy xét đến vấn đề kết hợp rồi ư? Yết hầu Osborne hơi chuyển động, có thứ cảm xúc đắng chát tắc ứ nơi cổ họng, khiến hắn gần như không nói nên lời. Hắn trầm mặc, một hồi sau mới nói với giọng khàn khàn – "Đúng vậy, hoàng tử cần nhiều người thừa kế xuất sắc hơn. Cecil, tôi không muốn cậu phải chịu tổn thương." "Anh không cảm thấy lời nói này của anh đã quá muộn rồi hay sao? Ai là người từng khiến tôi tổn thương nhiều nhất?" – Chu Doãn Thịnh châm chọc một câu, lại nói tiếp một cách khẳng định – "Nếu ai đó thực sự yêu tôi, vậy thì cho dù tôi có khuyết điểm gì, người đó cũng sẽ yêu tôi vô điều kiện." – Hắn tin anh chồng nhà mình nhất định có thể làm được điều này, người nọ chưa bao giờ khiến hắn thất vọng, cho dù anh ta có nửa kia địnhmệnh thì đã sao? Chẳng phải vẫn còn thánh đổ vỏ Osborne đấy hay sao? Hắn nhất định sẽ ngăn Osborne nhận nhiệm vụ trong thời gian Joshua động dục. Hắn sẽ giúp họ được hạnh phúc bên nhau. Nghĩ vậy, tâm trạng khó chịu của Chu Doãn Thịnh tức thì thả lỏng, ánh mắt sắc bén cũng lập tức dịu đi. Osborne á khẩu, hắn muốn nói với Cecil rằng cho dù em có thành thế nào thì tôi vẫn sẽ yêu em, yêu hết mình yêu không hối tiếc. Cho dù em trở nên kiêu căng, hám hư vinh, ăn nói tuỳ tiện như trước đây, tôi cũng vẫn yêu em, chỉ cần trong thân xác em vẫn là linh hồn như hiện tại. Hắn có một cảm giác mơ hồ rằng Cecil của trước kia và Cecil của hiện tại căn bản không phải cùng một người. Vào phút giây mà Cecil sau khi bỏ tuyến omega xuất hiện trước mặt hắn, bầu trời đêm thăm thẳm như đột nhiên được điểm một ngôi sao sáng ngời. Chỉ khi dõi theo ngôi sao này, hắn mới có thể tìm được đúng hướng đi cho mình. Số mệnh đã định trước hắn không thể buông tay người nọ. Osborne muốn bất chấp nói tất cả những lời giấu trong tim mình cho Cecil, nhưng chưa kịp mở miệng, đối phương đã phất tay bỏ đi trước. Hắn suýt nữa đan tinh thần lực khổng lồ của mình thành lồng giam giam cậu ấy lại. Nhìn theo bóng lưng xa dần của người nọ, mãi đến khi bóng người cao gầy kia hoàn toàn biến mất, trên gương mặt hắn mới toát lên nỗi đau đến cùng cực. Phát hiện người yêu mình là chồng tương lai của Joshua, Chu Doãn Thịnh không ngồi yên nổi. Học viện quân đội Chellman thực hiện chương trình đào tạo theo hệ ba năm, năm thứ nhất xây dựng nền tảng, năm thứ hai tiến hành các cuộc tập dượt quân sự, năm thứ ba ra chiến trường thực chiến, nếu biểu hiện xuất sắc sẽ trực tiếp được nhận vào các quân đoàn lớn. Kyle đã năm thứ hai, sẽ được đưa đến những hành tinh nhỏ trực thuộc địa phận Đế quốc Lennon để tiến hành diễn tập. Điều này cũng có nghĩa thời gian anh nán lại Chellman sẽ không quá dài, cũng có nghĩa anh có rất nhiều cơ hội để bồi dưỡng tình cảm với Joshua.Mà Chu Doãn Thịnh mới năm nhất, ngày ngày phải ở trong phòng học. Khi hắn còn đang làm bài tập, viết luận văn, có lẽ Joshua cũng đã động dục rồi kết hợp với Kyle. Tình huống như vậy tuyệt đối không được xảy ra. Đi đến nửa đường, hắn đột nhiên rẽ vào phòng giáo vụ, nhanh chóng dùng 007 soạn một lá đơn xin vượt cấp. Nhà trường tuy rằng rất bất ngờ, nhưng học viên có chí tiến thủ là chuyện tốt, họ không có lý do ngăn cản. Vì vậy, nhà trường lập tức sắp xếp mấy cuộc sát hạch có độ khó tương đối cao cho hắn. Không có gì bất ngờ, Cecil đều vượt qua với thành tích vô cùng vượt trội. Ngay tối hôm đó, Cecil đã trở thành sinh viên năm thứ hai trường Chellman, khiến Darren – người vẫn chờ ở ký túc xá tân sinh viên vô cùng uất nghẹn. Cũng thời gian này, phụ tá của Osborne vội vàng đi đến nơi ở của cấp trên, hỏi – "Chuẩn tướng, anh có biết chuyện Cecil vượt cấp không?" Osborne đang ăn bữa tối, nghe vậy liền chững lại. "Cậu ấy còn đặc biệt nhấn mạnh yêu cầu muốn ở cùng phòng ký túc xá với Joshua. Tuy lời gốc của cậu ấy là muốn ở cùng Kyle, nhưng ai chẳng biết mục tiêu của cậu ấy thực chất là Joshua. Cậu ấy còn chưa quên được anh đâu chuẩn tướng à. Tôi hy vọng anh có thể khuyên nhủ cậu ấy đừng vướng mắc chuyện cũ nữa, nội quy của Chellman rất nghiêm khắc, nếu mâu thuẫn giữa hai người quá lớn không chừng sẽ bị đuổi học." – Phụ tá nói một cách lo lắng. Anh ta vốn tưởng rằng Cecil là người phóng khoáng, nhưng sau khi hắn cố tình tiếp cận Joshua, ấn tượng này tức thì bị đảo lộn hoàn toàn. Hắn muốn gây khó dễ cho Joshua để cậu ta biết khó mà tự rút lui ư? Osborne vứt dao nĩa xuống, hoàn toàn mất hết hứng ăn. Hắn biết, Cecil căn bản không phải không quên được mình, mà trái ngược hẳn, cậu ấy quên quá nhanh quá sạch, chớp mắt đã đổ người khác. Để tiếp cận Kyle, người nọ quyết định vượt cấp, mà còn muốn ở chung với Kyle. Một khi phải lòng ai đó, người nọ sẽ biểu hiện ra lòng nhiệt thành và năng lực hành động đáng kinh ngạc. Nghĩ đến ánh mắt mến mộ ướt át của Cecil khi nhìn về phía Kyle, Osborneghen tị đến đỏ mắt. Tinh thần lực của hắn bắt đầu mất kiểm soát, bắt đầu huỷ hoại hết thảy xung quanh. Dao nĩa, bát đĩa, bàn ăn đều lần lượt hoá vụn, mặt sàn cứng chắc xuất hiện từng đường rạn. Phụ tá hoảng sợ, vội vàng nhắc nhở – "Chuẩn tướng, tôi nghĩ anh nên đi nói chuyện đàng hoàng với Cecil, chứ không phải ngồi đây phá hoại tài sản chung của trường." Osborne lập tức tỉnh táo lại. Hắn day day trán, cười khổ. Trước khi làm rõ khúc mắc với Joshua, hắn căn bản không có tư cách nói chuyện với Cecil. Khi Chu Doãn Thịnh mở cửa phòng 401, bốn người trong ký túc xá đang dùng bữa tối. Kyle và Bukater là alpha, Joshua và Roth là beta, không khí giữa họ rất hoà hợp, đang vừa ăn vừa cười đùa. Trông thấy thiếu niên đứng ngoài cửa, mọi người đồng loạt nhìn về phía Joshua theo phản xạ. Hiển nhiên họ biết quan hệ giữa Joshua và Osborne, ngài chuẩn tướng còn từng đến phòng thăm Joshua. Mà thiếu niên có ngoại hình xinh đẹp, thực lực mạnh mẽ trước mặt này lại là vị hôn phu cũ của chuẩn tướng Osborne. Vì chuẩn tướng Osborne không thích mẫu omega yếu đuối cần người chăm sóc, hắn dứt khoát cắt bỏ tuyến omega, thi vào Chellman. Hiển nhiên hắn yêu Osborne, cũng hiển nhiên là hận Joshua. Hắn đột nhiên tìm đến cửa không phải là để hạch tội đấy chứ? Bukater – người có quan hệ rất tốt với Joshua lập tức đứng dậy chắn trước mặt cậu ta. Joshua nắm chặt dao nĩa, nhìn chằm chằm thiếu niên bằng ánh mắt đề phòng. Nhìn từ khoảng cách gần, gương mặt tuyệt đẹp của Cecil chói lọi không khác gì ngọn lửa đang rực cháy. Hai chiếc khuy đầu tiên trên quân phục hắn được phanh ra, để lộ phần xương quai xanh đẹp đẽ mà tinh tế. Mái tóc hơi rối bời càng làm nổi bật sự biếng nhác và gợi cảm của hắn. Hắn chậm rãi bước vào phòng, thân hình trông có vẻ nhỏ nhắn lại toát ra khí thế độc đáo riêng biệt của kẻ mạnh. Khí thế này khiến không khí trong phòng giảm bớt một cách đáng kể. Trán Bukater vã mồ hôi. Cho dù là alpha, anh ta vẫn không chống chọiđược khí thế của Cecil. Roth đứng sau anh ta lặng lẽ gửi một tin nhắn cho chuẩn tướng Osborne: Chuẩn tướng, Cecil đến gây sự với Joshua, thầy mau đến đây đi ạ. Joshua cũng không xin bất kỳ ai giúp đỡ, cậu ta gạt Bukater đang che trước người mình ra, cố gắng thẳng sống lưng, nói – "Chào Cecil, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau." – Cậu ta đã đoán trước cảnh tượng ngày hôm nay rất nhiều lần, nhưng đến khi thực sự gặp mặt, cậu ta mới biết khí thế của Cecil rốt cuộc đáng gờm đến nhường nào. Cậu ta có thể cảm nhận được khí thế giống Osborne như đúc phát ra từ Cecil, đó là khí thế thuộc về bậc vương giả. "Xin chào." – Chu Doãn Thịnh bắt tay qua loa với cậu ta, sau đó nhìn Kyle – người duy nhất vẫn ung dung, nhã nhặn – một cách đắm đuối, cười rực rỡ – "Kyle, chúng ta lại gặp mặt. Tôi là bạn cùng phòng mới của cậu." Hắn hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của ba người còn lại. Nhưng hành vi vốn khá bất lịch sự này không hiểu sao lại khiến Kyle cảm thấy rất thoả mãn. Anh ôm hắn một cái, giọng điệu vô cùng dịu dàng – "Bạn cùng phòng mới của tôi? Cậu vượt cấp?" "Ừm, gặp cậu xong tôi lập tức quyết định vượt cấp." – Cũng tương đương gián tiếp nói với Kyle rằng tôi đã yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên, hơn nữa còn muốn theo đuổi cậu. Hành động bạo dạn của thiếu niên khiến trái tim Kyle đập thình thịch. Hai tai anh nóng bừng, ánh mắt sáng ngời, nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có thể ôm lấy thiếu niên lần nữa, mãi mười mấy giây sau mới tiếc nuối mà buông ra. Thực ra anh đã sớm bị Cecil mê hoặc, anh trân trọng tất cả video và ảnh chụp liên quan đến Cecil. Vốn tưởng Cecil trên màn hình đã chói lọi lắm rồi, không ngờ sức hấp dẫn của hắn ngoài đời còn khiến người ta khó chống cự hơn rất nhiều. Nếu hắn chủ động tiến công, không ai có thể chống đỡ được hắn. Kyle xoa xoa vành tai đỏ bừng, vô cùng kính nể cũng như biết ơn ngài chuẩn tướng. Nể hắn có thể chống đỡ trước Cecil, biết ơn hắn có thể từ chối Cecil. Mấy người còn lại trợn tròn mắt. Dẫu có chậm hiểu đến đâu đi chăng nữa, họ cũng cảm nhận được không khí ám muội bất bình thường giữa haingười. Cảm giác như được cứu chuộc bỗng chốc lấp đầy đáy lòng Joshua, thần kinh vẫn luôn căng thẳng của cậu ta tức thì thả lỏng: Cám ơn trời đất, Cecil không yêu Osborne. Nhưng chẳng bao lâu sau, cậu ta liền biết suy nghĩ của mình nực cười đến nhường nào. Cecil đúng là không yêu Osborne, nhưng Osborne đã yêu Cecil rồi. Vừa nhận được tin nhắn, hắn lập tức chạy đến phòng 401 bằng tốc độ nhanh nhất, trực tiếp chen vào giữa Kyle và Cecil, đanh giọng – "Cecil, tôi đã sắp xếp phòng khác cho cậu, mời cậu đi với tôi." Bị hắn bơ đẹp, sắc mặt Joshua dần dần tái nhợt. Lúc này, Osborne dường như chỉ trông thấy một mình Cecil, những người khác hay thậm chí cả thế giới này đều là những tồn tại không quan trọng trong mắt hắn. "Yên tâm đi, tôi sẽ không gây với Joshua." – Chu Doãn Thịnh phẩy tay, không để ý chút nào. Osborne suýt nữa không khống chế được tinh thần lực cuồng loạn của mình. Hắn day day thái dương, gằn từng câu từng chữ – "Cậu phải biết mình không giống với người khác, tinh thần lực mà cậu thỉnh thoảng phát ra sẽ gây tổn thương rất lớn cho những người khác. Cấp bậc thần kinh của Roth không cao, không hợp ở chung lâu dài với cậu." Chu Doãn Thịnh nhìn về phía thiếu niên beta đang co mình trong góc đằng xa, quả nhiên trông thấy sắc mặt cậu ta tái nhợt, hô hấp khó khăn, có vẻ như đang phải chịu sự giày vò rất lớn. Thế thì bảo cậu ta chuyển đi đi. Hắn đang định nói vậy thì bị Osborne chặn trước – "Cậu muốn Roth chuyển đi đúng không? Ai cho cậu quyền đó? Xưa nay gia tộc Bernard nổi tiếng nhờ tác phong chính trực, cậu muốn làm gia tộc mình hổ thẹn hay sao? Chellman không phải tài sản riêng của cậu, không thể mặc cho cậu muốn ở đâu thì ở, muốn đuổi ai thì đuổi. Cậu phải đi với tôi, ngay lập tức." Ánh mắt hơi thoáng lướt xuống dưới, trông thấy cổ áo cố ý phanh ra của thiếu niên, đáy mắt hắn tức thì toát ra hai ngọn lửa. Hắn thực sự muốn dùng tinh thần lực giam thiếu niên lại, để người nọ không bao giờ đi quyến rũ người khác được nữa. Không biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm gia tộc Bernard,Chu Doãn Thịnh không thể làm việc theo cảm tính. Khoan dung, độ lượng, chính trực, dũng cảm vốn là dấu hiệu bao lâu nay của gia tộc Bernard, mọi hành vi của hắn đều phải phù hợp với những chuẩn mực này. Hắn không thể không đứng dậy chào tạm biệt với Kyle. Kyle vô cùng tiếc nuối, định tiến lên ôm hắn một cái, lại "vô tình" bị vướng ngài chuẩn tướng, đành phải đổi thành bắt tay. Thấy thiếu niên đồng ý đi theo mình, Osborne rốt cuộc cũng thoả lòng thoả dạ, đang chuẩn bị đi thì Joshua – người bị lơ nãy giờ – đi ra cửa, nói với hắn bằng giọng điệu thân mật – "Osborne, mai anh có rảnh không? Em có một số việc muốn nói với anh." Osborne nhanh chóng nhìn Cecil một cái, hỏi – "Có chuyện gì không thể nói luôn bây giờ à?" "Là chuyện rất bí mật, chỉ có thể nói với anh." – Hai má Joshua hơi đỏ lên. "Vậy mai gặp." – Osborne gật đầu, nhanh chóng dẫn thiếu niên rời đi. Hắn cảm thấy hành vi của mình rất đáng xấu hổ, nhưng hắn không thể tiếp tục qua lại với Joshua nữa, cậu ta không phải người hắn muốn tìm. Vì Joshua, hắn đã đem lại tổn thương vĩnh viễn cho Cecil, đến khi đã mất Cecil rồi mới phát hiện tình cảm của mình đối với Joshua cũng không phải yêu, mà chỉ là sự yêu thích nhất thời. Số phận như đang đùa cợt với hắn, dẫn hắn đi vào con đường sai lầm. Hắn đã đi mất một đoạn đường, nếu còn đi tiếp, hắn nhất định sẽ mất đi tất cả. Vậy nên hắn nhất định phải sửa chữa sai lầm này. Hắn vô thức nắm chặt tay Cecil, thế mới cảm thấy an tâm hơn chút. "Anh muốn đưa tôi đi đâu?" – Chu Doãn Thịnh kiên nhẫn hỏi. "Đến chỗ tôi. Ở Chellman chỉ mình tôi có thể ở chung với cậu trong thời gian dài." – Osborne gắng sức kiềm nén cảm xúc hồi hộp của mình. Ở chỗ nam phụ cũng được, có thể biết được động thái của hắn bất cứ lúc nào, còn có thể ngăn hắn vắng mặt khi Joshua bước vào thời kỳ động dục. Chu Doãn Thịnh gật đầu, vui vẻ chấp nhận sự sắp đặt này, lại tò mò hỏi –"Cường độ thần kinh của anh mạnh vậy, bạn đời tương lai của anh làm sao chịu được? Nếu ngày nào Joshua cũng ngủ với anh thì thể nào cũng mất ngủ cho xem. Nghe nói bạn đời của những alpha sở hữu thần kinh và thể chất cấp 3S đều không sống lâu. Anh cũng nên từ từ nghĩ cách giải quyết vấn đề này đi." Vì tương lai của nhân vật thụ chính và nam phụ si tình, hắn cũng lao tâm khổ tứ lắm chứ. Osborne bình tĩnh nhìn hắn một cái, không nói lời nào. Vấn đề này không hề tồn tại, vì nửa kia của hắn cũng cấp 3S. Họ nhất định có thể bên nhau dài lâu. Trong vườn hoa nhà Osborne trồng rất nhiều nguyệt quý đỏ và trắng, hình ảnh cả vườn hoa nở rộ trông vô cùng đẹp mắt. Chu Doãn Thịnh đứng thẫn thờ trước một khóm hoa nguyệt quý. "Cậu thích hoa nguyệt quý à?" – Osborne cẩn thận hỏi dò. "Tôi thích nhất là nguyệt quý đỏ." – Chu Doãn Thịnh mỉm cười hoài niệm. Hắn nhớ đến hình ảnh mình và người yêu chung sống với nhau kiếp trước. Người nọ luôn thích tặng hắn nguyệt quý đỏ, có lần còn phủ kín cả cung điện thần bằng hoa rồi cùng triền miên với hắn khắp mọi nơi trong cung điện. Bởi vì động tác của người nọ quá mức mãnh liệt, làm toàn thân hắn đều dính nhựa hoa. Người nọ sẽ cẩn thận liếm từng chút một, trên mặt toát vẻ mê say... Cho dù đã qua mấy trăm năm, những ký ức này vẫn rõ ràng như mới ngày hôm qua. Chu Doãn Thịnh vô thức chạm tay lên đoá hoa nở đẹp nhất. Osborne nhìn chằm chằm thiếu niên bằng đôi mắt đỏ ngầu. Vừa rồi cậu ấy nghĩ đến ai? Mà lại toát ra tình yêu bỏng cháy như vậy. Hắn thực sự muốn đưa tinh thần lực của mình vào não người nọ, xoá hết tất cả những ký ức không thuộc về hai người. Hắn gắng hết sức kiềm chế nỗi ghen tuông, ngắt lấy bông hoa nọ, nhẹ nhàng nói – "Nếu cậu thích thì tặng nó cho cậu." Chu Doãn Thịnh nhận lấy, trêu chọc – "Cám ơn, nhưng về sau đừng bao giờ tặng hoa này cho tôi. Ngôn ngữ của nguyệt quý đỏ là 'hỡi người yêuthuần khiết, tôi yêu em say đắm'." Trái tim Osborne như bị ai đó gảy mạnh một cái. Câu nói này tựa hồ ẩn chứa một ma lực phi phàm nào đó, nghe thấy câu nói này, hắn gần như không thể kìm nén bản năng muốn ôm lấy Cecil. Người yêu thuần khiết của tôi, đoá hoa này vốn nên thuộc về em, tình yêu nhiệt thành này cũng vẫn luôn thuộc về em, mãi mãi không người nào thay thế được. Dẫu kẻ đó sử dụng tên và ngoại hình của em, linh hồn tôi vẫn ghi nhớ em. Khi em xuất hiện trước mặt tôi, tình yêu này sẽ lập tức thức tỉnh. Đây là dấu ấn mà Adonis và Adrian hợp lực khắc vào linh hồn. Vì vậy, cho dù Osborne đã mất đi trí nhớ, hắn vẫn có thể nhận ra người yêu mình nhờ bản năng. Hắn vươn tay, vờ như lơ đãng ôm hờ thiếu niên vào lòng, giọng khàn khàn – "Thì ra ý nghĩa hoa nguyệt quý đỏ là như vậy, thế mà trước nay tôi không biết." Đó là ngôn ngữ của một thời không khác, anh đương nhiên chưa nghe bao giờ. Chu Doãn Thịnh cười thầm, cắm hoa vào bình. Osborne sửa soạn lại căn phòng sát bên phòng mình, thấy thiếu niên ôm quần áo vào phòng tắm liền buột miệng dặn dò – "Sấy khô tóc rồi hẵng ngủ." "Biết rồi." – Chu Doãn Thịnh đáp một cách biếng nhác. ——————————- Hôm sau, Joshua đang ăn sáng thì nghe thấy các học viên nhắc đến chuyện Osborne và Cecil ở chung, hoảng hốt suýt thì đánh đổ cốc nước trên tay. Cậu ta vội vàng chạy đến văn phòng của Osborne. "Anh, em có chuyện muốn nói với anh." – Cậu ta hổn hển đẩy cửa phòng. "Joshua, em ngồi xuống trước đã, tôi cũng có chuyện muốn nói với em." – Vẻ mặt Osborne vô cùng thận trọng. Joshua hoảng hồn, la lên – "Không, hãy nghe em nói trước! Thực ra em không phải beta, em là omega! Kỳ động dục của em sắp đến rồi, xin anh đánh dấu em với." – Cậu ta không ngờ mình lại có ngày phải dùng giớitính để níu giữ người yêu. Cậu ta là omega vẫn đầy đủ khả năng sinh sản, đây có lẽ là điều duy nhất cậu ta có thể thắng Cecil. Osborne kinh ngạc nhìn cậu ta, mãi nửa phút sau mới hỏi lại – "Em là omega?" – Hắn đột nhiên đứng dậy, thô bạo nắm áo Joshua, hít mạnh phần gáy cậu ta. Hương pheromone dìu dịu toả ra từ dưới làn da, ngọt ngào là vậy, cám dỗ người ta phạm tội. Nhưng Osborne hoàn toàn không có phản ứng gì, đối với hắn, mùi hương này kém xa mùi mồ hôi thoang thoảng của Cecil. Hắn đẩy người đang hoảng sợ kia ra, giọng điệu nghiêm khắc – "Em biết mình đang làm gì không? Chẳng lẽ em chưa từng nghĩ đến chuyện một omega xuất hiện trong quân đội sẽ gây ra tai nạn thế nào hay sao? Một khi em bước vào kỳ động dục, tất cả alpha đều sẽ trở thành dã thú. Họ sẽ không để ý có phải mình đang chiến đấu hay không, có phải đang điều khiển tàu vũ trụ hay không, có phải đang bảo vệ quê hương của họ hay không, mà trong đầu họ không còn suy nghĩ nào khác ngoài giao hợp. Để tranh giành em, họ sẽ tự tàn sát lẫn nhau, sẽ có rất nhiều người thiệt mạng, bao gồm em, bao gồm chính họ, bao gồm dân chúng trên mảnh đất họ bảo vệ. Vì quyền omega, Chellman không có văn bản rõ ràng về việc không thu nhận omega, nhưng em đáng lẽ nên biết điều này. Nếu em khai báo một cách thẳng thắn, nhà trường sẽ có những biện pháp phòng tránh tương ứng, nhưng hành vi che giấu giới tính của em sẽ gây nguy hiểm cho rất nhiều người. Em đang phạm tội!" "Nếu em không che giấu giới tính, họ căn bản sẽ không cho em lên chiến trường, mà là quăng em vào bộ phận hậu cần, để em làm công việc đơn giản nhất, nhàm chán nhất. Em cũng muốn bảo vệ Tổ quốc, chẳng lẽ suy nghĩ của em là sai?" – Joshua bật khóc. "Suy nghĩ của em không sai, nhưng hành vi của em là sai. Pheromone của em sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến tinh thần các sĩ binh. Nếu em rơi vào kỳ động dục ngay giữa cuộc chiến, nó sẽ trở thành một cuộc tai nạn. Joshua, tôi sẽ không tố cáo em với nhà trường, nhưng tôi hy vọng em có thể chủ động nghỉ học." – Osborne nói một cách rành mạch. "Thế nên em mới đến nhờ anh giúp đỡ. Bình thường em có thể dùng thuốc ức chế để che mùi pheromone, đến khi động dục thì anh đánh dấu em, kết hợp với em, như vậy chẳng phải rất tốt hay sao? Sẽ không ai phát hiện, màcho dù phát hiện, khí vị mạnh mẽ mà anh để lại trong cơ thể em cũng có thể khiến những alpha đó lấy lại lý trí. Như thế mọi vấn đề đều được giải quyết." – Cậu ta đã suy xét vấn đề này từ rất lâu rồi, hơn nữa còn cảm thấy may mắn vì người yêu mình là người mạnh nhất vũ trụ. Hắn có thể bảo vệ cậu ta khỏi sự quấy rối của bất kỳ alpha nào, như vậy cậu ta có thể tự do ở lại quân đội. "Không! Tôi tuyệt đối sẽ không để lại khí vị của tôi trong cơ thể em." – Osborne từ chối một cách nghiêm khắc. Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh kết hợp với Joshua thôi là hắn đã thấy phản cảm, thậm chí là chán ghét. "Thế anh muốn đánh dấu ai? Chỉ tiếc người anh muốn đánh dấu còn không có cả tuyến omega." – Joshua bắt đầu nói không lựa lời, lòng tự trọng của cậu ta bị tổn thương nghiêm trọng. "Cho dù không có tuyến omega, tình yêu của tôi dành cho cậu ấy cũng sẽ không suy giảm." – Thấy cậu ta đã phát hiện ra, Osborne cũng nhân thể thẳng thắn luôn – "Joshua, hôm nay tôi cũng đang định nói với em chuyện này. Tôi muốn chấm dứt mối quan hệ giữa chúng ta. Tình cảm tôi dành cho em cũng không phải yêu, mà là mê đắm nhất thời. Rất xin lỗi em." Joshua cắn chặt răng, không nói câu nào. Thực ra cậu ta đã sớm nhận ra tính chất yếu ớt của mối quan hệ này. Osborne thường nhìn mặt cậu ta mà ngẩn người, tưởng chừng rất si mê, nhưng hành vi lại vô cùng hạn chế. Hắn chưa từng nắm tay cậu ta, hôn cậu ta, ôm lấy cậu ta. Hắn chỉ đứng ở nơi không xa không gần ngắm nhìn cậu ta, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó qua linh hồn cậu ta. Nếu hắn không thể tìm thấy điều hắn muốn trong linh hồn mình, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hắn tỉnh táo lại. Nhưng Joshua không ngờ hắn lại tỉnh táo lại nhanh như vậy, nhanh đến khiến cậu ta không kịp trở tay. Cậu ta thử buông bỏ lòng tự trọng, khẩn cầu – "Osborne, nếu anh thực sự cảm thấy có lỗi với em, anh có thể tạm thời đánh dấu em và giữ bí mật giúp em không? Em luôn mơ ước được làm một quân nhân chân chính, anh nỡ lòng nào phá huỷ ước mơ của em?" Tạm thời đánh dấu cũng không cần kết hợp, nhưng một khi bắt đầu, trong vòng bảy ngày nhất định phải đánh dấu một lần, mối quan hệ với Joshua sẽ không thể nào chấm dứt. Hơn nữa, Osborne không muốn để lại khí vị của mình trên người bất kỳ ai ngoài Cecil. Hắn từ chối lại lần nữa một cáchkiên định – "Không được, Joshua, tôi không thể giúp em. Hành vi che giấu giới tính của em đã quyết định chuyện em đánh mất tư cách trở thành một quân nhân chân chính. Quân nhân sẽ không bao giờ đẩy đồng đội mình vào tình thế nguy hiểm. Mong em suy nghĩ kỹ đề nghị của tôi, nếu em nhất quyết không chấp hành, tôi sẽ đích thân đưa em đi. Nếu em muốn thực hiện ước mơ của mình, em nên có đủ quyết tâm và dũng khí xứng với ước mơ đó. Hiện tại em chỉ là một kẻ nhu nhược không dám đối mặt với hiện thực." Joshua đột nhiên bùng nổ, điên cuồng quát – "Đúng, tôi là một kẻ nhu nhược, Cecil mới là anh hùng! Nó tự thiến mình, đúng là rất dũng cảm! Anh muốn tất cả omega đều trở thành quái vật vô tính như nó à? Nếu bọn tôi đều làm như vậy, ai sẽ là người đẻ con cho lũ alpha các anh? Tôi thấy Cecil nên bị bắt lên toà án quân sự, tội danh là cản trở loài người duy trì nòi giống, đủ để phán án tử hình!" Nghe đến hai chữ "tử hình", Osborne lập tức nhìn cậu ta bằng ánh mắt tràn ngập chết chóc. Văn phòng nhanh chóng bị khí áp nặng nề lấp kín. Joshua cảm thấy như có bàn tay vô hình đang bóp chặt cổ mình, mãi đến giây phút cuối cùng trước khi cậu ta ngạt chết, bàn tay kia bỗng nhiên biến mất. Âm giọng lạnh lẽo của Osborne vang lên bên tai – "Joshua, tôi cho cậu bảy ngày, không nghỉ học cũng được, nhưng tôi yêu cầu cậu thẳng thắn thân phận của mình với nhà trường, đồng thời chuyển đến khoa nào phù hợp với cậu. Tôi tin ở đó cậu cũng có thể cống hiến sức mình cho đế quốc." Joshua yên tĩnh lại, chạy khỏi văn phòng một cách chật vật. Nhưng sâu trong nội tâm, cậu ta càng không cam lòng. Chiến đấu ngoài chiến trường, trở thành vị tướng omega đầu tiên của Đế quốc Lennon vẫn luôn là ước mơ của cậu ta, từ nhỏ đến lớn chưa từng thay đổi. Nếu cậu ta thực sự thẳng thắn thân phận với nhà trường, cậu ta sẽ chỉ có thể lãng phí cuộc đời ở bộ phận hậu cần, đến tuổi thì kết hôn sinh con, về với gia đình, tái diễn sự tầm thường và vô dụng của các bậc cha chú. Đó không phải là cuộc sống cậu ta muốn. Có lẽ nên nghĩ biện pháp khác, một biện pháp khiến Osborne không thể chối từ. Một ý nghĩ loé lên trong đầu cậu ta.

Cao thủ đổi đen thay trắng (Phần 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ