Tôi rất sợ nhìn thấy tên khốn ấy nên không dám trở lại phòng số 4, bèn ngủ qua đêm ở phòng số 1 này. Người phụ nữ ở đây vui vẻ chấp nhận tôi, còn cho tôi một mẩu bánh mì to để ăn sáng. Tôi vừa nhai vừa nghĩ, có lẽ giờ này chị tôi đang rất lo cho tôi.
Tôi quyết định phải trở về phòng số 4 với chị. Khi bò ngang qua phòng số 2, tôi nhận ra trong đó đã có người mới vào. Nhìn thấy tôi, cô gái vô cùng kinh ngạc.
Phòng số 3 hiện bỏ trống và đã được cọ rửa tinh tươm. Tôi cố căng mắt tìm kiếm những dấu vết còn sót lại của người phụ nữ trò chuyện với mình hôm qua nhưng vô ích. Chỉ thấy không gian trống trơn của căn phòng bê tông.
Tôi về đến phòng số 4, chị tôi ôm chầm lấy tôi.
“Chị cứ tưởng em đã bị hắn phát hiện ra và giết luôn rồi?” Chị nói vậy thôi, chứ lát bánh mì vẫn còn đó, chị vẫn chờ tôi.
Hôm nay là ngày thứ sáu chúng tôi bị nhốt ở đây, tức là thứ Năm trong tuần.
Đến lượt chúng tôi phải chết.
Tôi kể cho chị nghe rằng người phụ nữ kia đã chia cho tôi mẩu bánh mì, rồi giục chị ăn hết bánh đi. Tôi bỗng thấy mình có lỗi với chị. Mắt đỏ hoe, chỉ khẽ nói, “Cậu em ngốc nghếch!”
Rồi tôi kể về việc nấp trong cống ngầm để cố nhìn mặt tên sát nhân khi hắn ra tay với người phụ nữ ở phòng số 3.
“Sao em dám làm một việc nguy hiểm như thế?!”
Chị nổi cáu. Nhưng khi tôi kể tiếp về cánh cửa sắt thì chị lặng im lắng nghe.
Chị đứng dậy, sờ vào cánh cửa đang đóng im ỉm trên bức tường. Rồi chị đấm thật mạnh lên đó, âm thanh nặng nề của kim loại cứng đanh va vào bàn tay mềm mại vang dội khắp căn phòng.
Cánh cửa không có tay nắm này trơ trơ y như bức tường. “Ở bên ngoài có then cài thật sao?”
Tôi gật đầu. Đứng từ trong này nhìn ra thì then lắp ở phía bên phải. Khi hắn
đẩy cửa vào bên trong phòng, tôi nấp trong cống ngầm và nhìn rất rõ mặt ngoài của cánh cửa. Trên đó có một cái then dạng trượt ngang, dày và kiên cố.
Tôi lại nhìn cánh cửa sắt trước mặt, cửa không trổ ở chính giữa mà là trổ ở sát mép trái bức tường.
Chị tôi quan sát cái cửa bằng ánh mắt sợ hãi.
Rồi chị nhìn đồng hồ. Bây giờ là 12 giờ trưa, chỉ còn sáu tiếng đồng hồ nữa là đến giờ tên khốn kia xử lý chúng tôi.
Tôi ngồi ở góc phòng, ngắm nghía cuốn sổ tay mà người phụ nữ quá cố giao cho. Trong đó viết rất nhiều về cha mẹ của chị, bỗng khiến tôi nhớ cha mẹ đến quặn thắt lòng. Chắc cả hai người đang lo phát sốt cho chị em tôi.
Ngày còn ở nhà, mỗi đêm tôi trằn trọc, mẹ lại hâm nóng một cốc sữa cho tôi uống. Mắt tôi nhòa đi, đôi mắt ngâm nước bẩn hôm qua chợt nhức nhối.
“Nhất định không thể để cho tên khốn ấy thỏa sức làm càn, nhất định không thể...”
Chị tôi bình tĩnh nhìn cánh cửa sắt, miệng lẩm bẩm căm hờn, đôi tay run rẩy.
BẠN ĐANG ĐỌC
seven rooms
Horrortôi và chị tôi bị bắt cóc và bị giam trong căn phòng hình lập phương, không thể liên lạc với bên ngoài chúng tôi chỉ đành la hét kêu cứu trong căn phòng bê tông xám xịt, nhưng tất cả đều vô vọng,...