Chương 4: Cuộc sống hàng ngày của tiểu tổ tông.

1K 68 5
                                    

Kể từ ngày đó trôi qua, Thịnh Linh Tuyên dường như khởi động công tắc kỳ lạ nào đó — một loại tinh thần "học hỏi" với mục đích "gây rắc rối" ngày càng trở nên mãnh liệt hơn dưới sự dung túng của ai đó.

Tỉ như bây giờ ...

Là một môn phái tôn quý, chưởng môn Thanh Vân Phái có rất nhiều việc cần phải giải quyết bên cạnh việc tu luyện pháp thuật, nhưng việc tu luyện phát thuật lại không thể. Chính vì thế, Thịnh Linh Tuyên không thể nhàn rỗi nên muốn đồ đệ dạy mình "phê tấu chương".

Trong thư viện Đông Thiên, đệ tử nội môn mang theo một đống chiếu thư, sau khi đặt chiếu thư vào xong, liền lén lút liếc nhìn vị đồ đệ của sư tôn đang đứng ở phía trước, người này chính là người đã khiến cho sư huynh của bọn họ lao đao hôm trước, nghĩ đến trong lòng còn sợ hãi, nhớ lại ngày ngày hôm đó vẫn cảm thấy như có thú dữ đang đứng ở sau lưng chi phối họ.

Thịnh Linh Tuyên ngồi trên ghế chính, ngẩng mặt lên nhìn mọi người đang không ngừng làm việc.

Viết chữ có thể dùng linh lực, nhưng tiểu sư tôn không dùng linh lực, vì vậy Ung Hoa Đình đã sử dụng bút, mực, giấy và mài mực truyền thống nhất để dạy tiểu sư phụ.

Sau khi mài mực xong, Ung Hoa Đình gãi cằm tiểu sư tôn nói: "Tốt rồi, ngoan xuống đây ."

" Ừm!" Thịnh Linh Tuyên ngoan ngoãn nhảy ra khỏi chỗ ngồi, sau đó Ung Hoa Đình ngồi xuống, tiểu sư tôn tự giác xà vào lòng ngực, được người kia ôm chặt.

Tiểu sư tôn chỉ cao đến vai đồ đệ nhà mình, vừa vặn ngồi trọn trong vòng tay .

Ung Hoa Đình mở một tập thư, thản nhiên nhìn lướt qua, sau đó đặt bút lên phê duyệt, đầu tựa nhẹ vào vai tiểu sư tôn, cố ý ghé vào tai giải thích, thân mật ái muội, ôn nhu như nước. Không có cách nào tránh né được cái ôm vững chải của người kia, Thịnh Linh Tuyên chỉ có thể đỏ mặt để mặc cho tên đệ tử nhà mình chiếm tiện nghi.

Không khí vô cùng yên tĩnh, Thịnh Linh Tuyên cũng không mất nhiều thời gian vào việc phê tấu chương, nhếch miệng không vui ném bút, quay người lại ôm eo Ung Hoa Đình, cằm tự vào vai than thở: "Tay ta đau quá, ta không muốn viết nữa ~"

Ung Hoa Đình nhướng mày ôm lấy tiêu sư tôn đang làm nũng, thầm nghĩ, tiểu sư tôn chưa nghiêm túc làm việc gì đã quay ra làm nũng rồi, nhưng mà hắn thích như thế.

"Vậy thì đừng viết nữa, việc này cứ để cho đồ đệ làm đi, nhưng phần thưởng của ta đâu?..."

"Cảm ơn đồ đệ!"

Ung Hoa Đình còn chưa dứt lời, Thịnh Linh Tuyên lập tức bĩu môi, lướt nhẹ ba cái lên môi đối phương, trước khi đối phương được nước lấn tới, tiểu sư tôn đã nhảy ra khỏi lòng ngực bỏ chạy, như thể sợ người kia đổi ý.

Được người khác phê giúp tấu chương là niềm vui không thể nào diễn tả hết được.

Thịnh Linh Tuyên chạy vào phòng ngủ chơi với búp bê một lúc, đột nhiên bắt đầu suy nghĩ về nhân sinh .

Với tư cách chưởng môn, chẳng phải ham chơi quá sẽ đánh mất tham vọng của bản thân sao?

Vì vậy tiểu sư tôn lại chạy đến thư viện, lật đống lộn xộn bên trong, cuối cùng tìm thấy cuốn cổ thư ưng ý - "Danh sách các loại thảo mộc". Thịnh Linh Tuyên tùy ý lật xem, sau đó tìm thấy 10 đơn thuốc đứng đầu dưới cái tên " Đại hoàn đan" một cách mơ hồ nào đó, tiểu sư tôn đột nhiên quan tâm đến sự tồn tại của nhân sinh, hào hứng đi đến phòng thuốc.

[EDIT/ĐAM MỸ] CUỒNG LÀM NŨNG (HOÀN)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ