3.

739 65 0
                                    

Một vài ngày sau, trong buổi học video với HLV Lisa với nhóm "Kick it", La Nhất Châu với tư cách là một đội trưởng, anh nghiêm túc nói:

"Mong muốn của chúng tôi là có được vị trí đầu tiên trong màn trình diễn đầu tiên."

Dưới ánh mắt của mọi người và của Lisa trên màn hình, Dư Cảnh Thiên mỉm cười nhìn vào mắt anh đáp lại:

"Đây không phải là mong muốn của chúng ta."

Nhìn bộ dạng nghẹn lời của đối phương, trong lòng cậu thầm nghĩ, để xem anh ngày nào cũng tỏ ra nghiêm túc như vậy, hiện tại nói không nên lời rồi đi. Càng nghĩ càng đắc ý, lần này, cậu cuối cùng đã vớt lại được một bàn thắng.

Trước khi kết thúc lớp học video ngày hôm đó, HLV Lisa đã đặc biệt gọi tên Dư Cảnh Thiên và nói rất mong đợi màn trình diễn của cậu. Cậu mang theo sự bội phục và kì vọng của mọi người tập luyện càng chăm chỉ hơn. Tuy nhiên trong một động tác tiếp đất, chân cậu đã bị bong gân nghiêm trọng.

Đau quá! Thật sự rất đau.

Dư Cảnh Thiên nỗ lực quản lý biểu cảm trước ống kính nhưng rõ ràng trán cậu bắt đầu chảy ra mồ hôi. Cậu nhờ La Nhất Châu lấy băng từ tủ của mình. Trong khi anh đang giúp cậu quấn băng, cậu mỉm cười trước ống kính và nói:

"Đây là miếng dán quấn vết thương của vận động viên. Lý do tôi mua nó rất đơn giản chỉ vì nghĩ màu sắc của nó khá đẹp. Thật không ngờ nó lại thực sự được sử dụng trên đôi chân của tôi ngày hôm nay."

La Nhất Châu đang cúi đầu im lặng quấn băng, bỗng lên tiếng:

"Nói thật, băng của em thực ra không hữu dụng lắm."

Dư Cảnh Thiên cảm nhận nhiệt độ từ ngón tay của anh khi chạm vào mình, mỗi động tác của người kia rất nhẹ nhàng và tinh tế. Trái tim cậu dường như bị anh làm cho cảm động, nhưng vẫn cứng miệng:

"Là do anh quá ngốc."

Anh cũng không nói thêm lời nào, cẩn thận quấn cái băng màu xanh lam cho thật tốt, lo lắng vuốt ve nơi vết thương, ngẩng đầu nói với cậu:

"Chắc là không việc gì nữa rồi, chú ý nghỉ ngơi đi. Đợi một chút rồi anh giúp em trở về ký túc xá."

Nói xong, anh vội vàng bổ sung một câu trước khi cậu lên tiếng:

"Ngoan, nghe lời anh, đừng quá cậy sức."

Dư Cảnh Thiên vốn đang nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của anh, khi đối phương ngẩng đầu lên vừa hay đập vào mắt cậu là một đôi mắt sáng ngời đang phản chiếu vẻ mặt của chính mình. Sợ là lúc này mặt mình đã có chút đỏ lên, nhưng cậu không lại không dám nghĩ tới.

Cuối cùng, những gì cậu đang định nói ra đều nuốt lại, chỉ đáp lại một câu: "...Được."

Ngày hôm đó trở về phòng tập, La Nhất Châu đã làm tốt vai trò là chiếc nạng của cậu. Một nửa người của Dư Cảnh Thiên dựa lên người anh đi về phía ký túc xá, nói đùa:

"Nhất Châu, có cái gậy chống như anh, cảm thấy thật không tồi nha."

"Đó là điều chắc chắn."

Anh lúc này như là một quý ông chính trực, để cho Dư Cảnh Thiên đang bị thương quàng tay qua vai, đè lên người mình cũng không nói gì.

"Anh tuyệt đối là chiếc nạng tốt, đảm bảo sẽ làm em hài lòng, đưa em tới tận cửa. Nhiệm vụ này chắc chắn đạt được. "

Cậu nghiêm mặt nhìn anh, đưa tay xuống nhéo cái chân mạnh mẽ có lực của La Nhất Châu, nói:

"Vậy em dùng cái nạng là anh đi đánh người khác được không?"

"Vì sao phải đánh người? Em muốn đánh ai chứ? Cứ để cho quản lý tới dạy dỗ hắn ta là được."

Nửa người của Dư Cảnh Thiên đè nặng lên người La Nhất Châu. Anh một tay ôm lấy eo cậu, đi thêm vài bước rồi quay đầu sang hai mắt sáng ngời nhìn cậu nghiêm túc nói:

"Tuy nhiên, nếu ai đó thực sự bắt nạt em... anh sẽ không bao giờ cho phép em bị bắt nạt."

"Ha ha, Thiên ca em đây không thể tự mình đánh bại nó sao? Không cần anh phải ra tay." 

Ánh nhìn sâu thẳm và chuyên chú của anh khiến cho nhịp tim cậu tăng nhanh, vội quay đầu và nâng cằm lên, nói một cách tự hào: 

"Tôi là một anh hùng, kick it!"

Nói xong liền muốn đá đá cái chân lên.

"Được, được rồi, anh biết rồi, Dư Tiểu Long." La Nhất Châu nhanh chóng ấn trụ cái chân sắp đá lên, "Điều quan trọng là phải chữa lành vết thương. Sau đó chúng ta sẽ lên sân khấu và chiến đấu cùng nhau."

"Cùng nhau chiến đấu!" Dư Cảnh Thiên treo trên người anh, cao hứng vung nắm đấm lên trời, "Để ta cho các người xem sự lợi hại của Thiên ca!"

"Thiên ca thật tuyệt vời." La Nhất Châu đáp lại. Sau đó, khi hai người đi đến góc không có đèn đường, anh nhanh chóng quay đầu lại hôn lên môi cậu. "Thật muốn xem xem sân khấu này sẽ như thế nào đây."

Dư Cảnh Thiên không phòng bị bị anh hôn, giật mình một hồi, liền cúi đầu xuống.

Haizz! Thiên ca ​​người đáng lẽ ra là bất khả chiến bại, giờ lại đỏ mất mặt rồi.

[LYZ x YJT] Phong dư đồng châu - Thuần hóa (dịch)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ