Chap 5: Nói thật cho ta biết, nàng ấy đang ở đâu?

2.1K 144 4
                                    

Tuấn Khải nhíu mày chịu đựng cơn đau khi Thiên Tỷ đẩy ám khí ra khỏi người hắn. Cả thân hình đẫm mồ hôi, hơi thở dồn dập. Thiên Tỷ nhíu mày, lẩm bẩm vài câu trước khi cho hắn một chưởng từ sau lưng. Ngụm máu đen phun ra từ miệng, đọng lại đôi chút ở khoé môi đắng nghét. Tuấn Khải hét lên. Cổ họng hắn đau rát, lồng ngực tựa muốn vỡ ra. Chiếc mặt nạ trắng từ giây phút đầu gặp gỡ vẫn yên vị trên gương mặt ấy. Điềm tĩnh đến lạ thường. Vương Tuấn Khải là không chịu được lực từ người kia nên đổ rạp xuống, cắn chặt răng.

-Đừng cố chịu nữa.

Giọng nói băng lãnh cố che đi sự run rẩy. Trông thấy hắn đau, y không tài nào bình tĩnh được. Nhanh chóng thu phục ám khí toả ra, y đồng thời cảm thấy khá mệt. Trao cho hắn một lượng lớn linh khí như thế quả thật khó có thể khiến Thiên Tỷ không khó chịu trong người. Miệng bảo hắn đừng cam chịu dù chính bản thân đang cố gắng không ngã gục. Y hít thở thật sâu, đập nhẹ sau lưng nam nhân kia để chất lỏng màu đen hoàn toàn thoát ra.

-Không chịu được thì về giường nghỉ đi

Tuấn Khải vẫn cuối gằm mặt, hai tay nắm chặt. Hắn ho vài tiếng, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn. Thiên Tỷ là nhất thời không chịu được nỗi cồn cào trong lòng, y kéo hắn dậy. Đôi mắt hằn đỏ kia bất chợt quay sang nhìn y. Đôi mắt ngấn nước. Nó khiến y có đôi chút ngẩn ra. Hắn, không đợi y kịp nói câu nào, đã đẩy tiểu hồ ly kia ra khập khiểng đi về chiếc giường đá. Tuấn Khải không biết do đâu mà căm thù y nhiều lắm. Căm thù hay ghen tức. Những cảm giác khó hiểu cứ xen lẫn khiến hắn bức rức vô cùng. Có phải là vì Chí Hoành? Có phải là vì tiểu tiên nữ? Hay chỉ là do hắn với những nỗi lo không đáng có? Nhưng dẫu sao tiểu tử kia vẫn là ân nhân của hắn và với nội lực này thì chẳng thể làm gì được. Những cảm xúc này đành cất đi vậy.

Trông thấy hắn nhìn y đầy căm phẫn, đôi mắt long lanh ngấn lệ. Nén những tiếng nấc nghẹn ngào y cười. Nụ cười xinh đẹp dường như có thể làm rung động tâm hồn bất kì một ai sao đau thương đến lạ. Thiên Tỷ phóng vội ra khỏi hang. Y dừng lại, ngồi đu đưa trên cành một cây cổ thụ già cỗi. Đôi mắt nhìn xa xăm. Những giọt nước thi nhau rơi xuống gò má hồng. Thiên Tỷ, hồ ly mà bao người khiếp sợ là đang ngồi khóc một mình trên cây chỉ vì ánh mắt ai kia.

Gió đưa đẩy tán cây xào xạt. Gió thổi lá bay cuốn theo những lọn tóc mềm mại của y và cả chiếc mặt nạ kia nữa. Tiểu tiên nữ hiện ra. Tiểu tiên nữ hay chỉ là Thiên Tỷ đang đau đớn cho cuộc tình không trọn vẹn. Có lẽ mọi thứ đã không xảy ra nếu như y không cố níu kéo cho rằng hắn ta sẽ ở lại bên y để tìm ra tiểu tiên nữ. Có lẽ tiểu tiên nữ đã biến mất từ lâu nếu y không cho mình một hi vọng rằng có một ngày hắn ta sẽ yêu y hơn nàng ấy. Gió bay gió bay và một tiếng nói khiến con tim ai kia bỗng chốc hốt hoảng.

-TIỂU TIÊN NỮ!!!

Tuấn Khải thét lên. Hắn đã mong nhớ nàng vô cùng. Ngay cả trong giấc mơ cũng là hắn và nàng bên nhau. Giờ đây không ngờ, trong khi đi tìm tiểu hồ ly lại được gặp nàng.

Đôi mắt kia nhìn hắn. Tiểu tiên nữ đang khóc.

-Sao nàng lại khóc?

Thiên Tỷ là quá bất ngờ không thể nói thành lời hay con tim bị bóp nghẹn khiến lời nói không thể thốt ra.

[Shortfic] Khải-Thiên Hồ lyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ