Nam thần nhìn bạn học ngồi trước kia một chút, sau đó cười khổ.
***
Tống Đồng ngẩng mặt lên trời thở dài, cuộc sống sao mà bất công vậy cơ chứ!!!
Bàn sau có tiếng rơi đồ vang lên, hình như bàn Chu Dật có thứ gì đó rơi xuống đất. Chu Dật đi tập bóng rổ, không về lớp. Tống Đồng quay xuống, thấy một chai nước rỗng đã uống cạn. Chắc là do uống xong nên quên vứt đi, cậu vì muốn giúp Chu Dật nên đã nhặt cái chai rỗng đó bỏ vào thùng rác.
Lúc hắn đi tập bóng về, Tống Đồng nghe thấy tiếng hắn đang lục lọi tìm đồ.
Tống Đồng quay xuống, hỏi: "Cậu tìm gì vậy?"
Chu Dật tiếp tục tìm kiếm, không buồn ngẩng mặt lên: "Chai."
"?"
Chu Dật ngẩng đầu lên nhìn cậu: "Cậu có thấy cái chai nào không?"
Tống Đồng nghĩ nghĩ: "Cái chai rỗng không còn nước bên trong á?"
Chu Dật gật đầu.
"... Ách" Tống Đồng ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Tớ tưởng cậu uống xong mà quên vứt đi nên tớ... tớ lỡ vứt rồi."
"Xin lỗi cậu."
Mặt Chu Dật hơi đanh lại.
"Nếu không để tớ đền cho cậu một chai mới?"
Chu Dật không nói lời nào.
"Nếu không thì để tớ đi nhặt... nhặt lại?" Tống Đồng ngừng lại vì mặt Chu Dật càng ngày càng khó coi. Cậu cũng không còn cách nào, nhưng mà sao... mặt Chu Dật lại càng khó coi hơn vậy?
Chu Dật ủ rũ nhắc Tống Đồng: "Quay lên làm bài tập đi."
Tống Đồng ngoan ngoãn quay lên làm bài.
Chu Dật nhìn cái đầu xù xù phía trước, không khỏi thở dài.
Nam thần nhìn bạn học ngồi phía trước kia một chút, sau đó cười khổ.
BẠN ĐANG ĐỌC
Yêu Thầm Nam Thần Ngồi Bàn Sau - Tiểu Kiều Khâu Sơn
Roman pour AdolescentsEdit: Fezi Một ngày nào đó, bạn sẽ gặp một người rực rỡ như cầu vồng, lúc ấy, bạn biết được rằng, tất cả những gì bạn từng gặp trên thế gian này chẳng thể sánh bằng người ấy. But every once in a while you find someone who's iridescent, and when you...