..-

7.7K 476 55
                                    

Mắt cá chân của em bầm tím, phía dưới máu với tinh dịch hoà trộn không ngừng chảy ra ngoài nhớp nháp giữa 2 chân em, thân thể Hakuji đang run lên cầm cập trong sự hoảng loạn day dứt. Gã hành hạ thể xác em, gã khiến em đau.

Douma ngồi thẳng người khoanh chân và tay gã lại lia những nét bút trên mặt giấy, gã tỏ ra vẻ cao thượng thoát tục trái với thân ảnh nhỏ nhắn mà gã đã dày vò đang nằm co ro trên tấm nệm bên cạnh gã.

Douma thi thoảng liếc mắt qua em, mỗi lần như thế sự vui sướng trong lòng gã lại nhân lên. Hành hạ em nó giống như thú vui tao nhã đối với gã, Douma thích cái cách em rên rỉ trong đau khổ.

- Khi nào em mới ngừng khóc đây ?

Gã hỏi.

Tiếng thút thít tựa hồ không thể dừng, Hakuji không đáp.

- Đừng khóc nữa bé cưng.

Gã nhích người lại gần thân nhỏ tàn tạ đầy vết thương, kéo lớp chăn che khuôn mặt với mi mắt đang sưng đỏ, âm thanh nấc nghẹn dồn dập và rõ hơn, gã áp lên môi em 1 nụ hôn nhẹ nhàng nhưng không mấy nhân từ, gã như đang từ từ gậm nhấm em, từ từ ăn tươi nuốt sống em.

Douma dứt khỏi nụ hôn khi em dần hết dưỡng khi, gã ngắm em không chút tội lỗi trong tim. Đối với gã em chẳng khác nào một món đồ chơi tình yêu rẻ mạc, có được dễ dàng nên chẳng biết trân trọng nó.

- Muốn về...với dì..

Em nấc nghẹn. Tim vẫn đập liên hồi, cảm xúc rối loạn và đầu óc bị tra tấn chẳng nghĩ thông suốt được gì, em sợ lắm chỉ muốn thoát khỏi đây thật nhanh thôi.

Douma thở dài. Gã đưa tay nắm lấy mái tóc đen ngắn củn cởn của em, giật thật mạnh, dây thanh quản có vẻ như đứt rồi nên em chẳng thể hét lên được nữa, nó đau nhưng chẳng so là gì lúc gã bạo lực chà đạp em.

- Được thôi.

Gã cười. Em khó khăn muốn đẩy bàn tay khiến em đau đó ra, phần cổ tay bầm tim với những vết xước rải rác, mỗi lần cử động như 1 cực hình đối với em.

- Em muốn về thì về. Nhưng tự mà vác cái thân về.

Gã lạnh lùng đáp. Thả em ra.

Hakuji nằm bệt xuống nệm. Em không còn sức để đứng lên chứ nói làm chi là tự đi về.

Em ngước lên nhìn gã với anh mắt căm phẫn và chán ghét, não chẳng nghĩ gì ngoài việc né xa gã ta.

Hakuji chấp nhận câu nói dù em không rõ gã đang nói thật hay giả, em không chần chừ mà luống cuống với tay khoác lên mình bộ yukata đã bị gã xé, đôi chân run rẫy đứng lên không vững, sự đau đớn cứa vào trong tâm trí.

Douma quan sát em, gã không ngăn cản. Gã cong môi với ánh nhìn mỉa mai.

- Em còn mặt mũi để về luôn sao ?

Gã trêu chọc, lời của gã chẳng còn chút nhân ái nào.

- Mọi người sẽ cười em nếu họ biết được điều này đấy.

Hakuji vẫn không dừng ý định, nhưng không phải là em không nghe.

- Nếu em vẫn kiên quyết muốn về thì ta cũng không giữ lại, đi ra khỏi đây rồi đi đến ao sen nước nơi em từng làm rớt đồng xu ấy, nhìn thằng phía trước có cổng ra.

[ Douma x Akaza ]{ R18 }( Hoàn ) Tag, you are itNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ