-.-

5.5K 414 19
                                    

Chiều lại đến và đã vài hôm sau cái ngày tệ hại đó, Hakuji đã dừng sốt hẳn nhưng những bước chân và tinh thần của em còn như người đang mang bệnh. Dì em còn tưởng em chưa khỏi sốt, lo lắng còn định mời lương y, nhưng suy xét lại thấy em ổn nên liền trở nên nhẹ nhõm, cô ấy vẫn tiếp tục đưa em đến cái điện thờ đó vào ban đêm.

- Con không thể không đến đó được sao dì ?

Em hỏi. Dì em ngước lại đằng sau, cô hiền hậu cười lấy tay xoa đầu em, cô không đáp mà chỉ dắt tay em đi.

Màu cam của bầu trời đang nhẹ nhàng chuyển chỗ cho màu đen như tâm trí của em đang muôn màu trẻ thơ dần trở thành một màu của tro tàn.

Gió hiu hiu phất rèm mi em đung đưa, Hakuji chưa từng cảm thấy yếu đuối đến mức mà chỉ muốn quay đầu bỏ chạy đi thật xa như bây giờ, né tránh thực tại và cuộc sống của em.

Gã là ác mộng là vết nhơ trong kí ức, nhưng cớ sao em lại không thể xoá gã đi.

Douma luôn tỏ ra giả tạo và gã được lòng của dì em, gã đã biện cái lý do muốn thân thiết với em để kéo em về tư phòng của mình. Và Hakuji cảm thấy bản thân em quá hèn nhát để không thể nói sự thật hay từ chối.

- Đổi tư thế nào Hakuji.

Gã bảo. Em ôm mặt và rơi nước mắt đã là 1 điều quá bình thường. Douma không đợi em phản ứng gã lật tấm thân nhỏ đầy vết thương và ra vào liên tục. Nơi đó của em chưa bao giờ hết chảy máu và hình thành cơn đau mãn tính day dứt không thôi.

Hakuji và Douma cứ như vậy, đêm tối dưới trời tối và trong phòng tối. Không 1 ai phát giác cả.

Ngỡ như cứ thế sẽ khiến em chết vì đau đớn mất.

Nhưng có đôi lúc Douma rất nhẹ nhàng với em, gã như bị chạm mạch, gã không mạnh bạo khi làm tình hay hơn cả thế là gã không cưỡng bức em. Thỉnh thoảng những lần hiếm hoi gã chỉ đơn thuần ôm em ngồi trong người gã, hôn em không làm gì khác.

- Ta yêu em.

Và nói những lời đó.

Những lúc ấy em cảm thấy may mắn nhưng không thoát khỏi sự kinh tởm bởi những cái chạm của gã hay lời nói của gã.

Gã muốn dày vò em ư, gã muốn tinh thần của em héo mòn sống không bằng chết ư.

Nhưng bởi vì có được em trong tay dễ dàng quá, mà dạo này sự điên loạn hay mất lí trí trong não của gã dần tăng cao. Douma cảm thấy không hài lòng với những gì gã có hay chính em, gã không thích cái cách em nói đùa vui vẻ với các tông đồ của gã nhưng chỉ khóc lóc ỉ ôi với gã, hay nói bao quát hơn là gã không thích khi em vẫn còn quá trong trắng.

Suy cho cùng gã có bắt được em thì gã vẫn chưa hoàn toàn là kẻ chiến thắng vì em chưa trở thành kẻ rượt đuổi như gã. Em vẫn chưa trở thành của gã, em vẫn là thiên nga trắng với bộ lông trắng bị dính mực đen.

Douma thấy không vui, gã hơi cau mày nhưng vẫn trưng 1 điệu cười gợi tình.

- Ngậm lấy nó đi bé con.

Ngón tay gã lay động 1 bên má em, giọng nói khiêu khích.

Em nhìn cự vật của gã như bị đẩy quá giới hạn chịu đựng, em lắc đầu từ chối nhưng gã đã giữ chặt lấy đầu em nhấn em nuốt trọn thứ đó của gã.

[ Douma x Akaza ]{ R18 }( Hoàn ) Tag, you are itNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ