Xin chào, chàng trai của tôi
Tác giả:
Mạn Mạn Hồng Đường Thủy
Số chương:
28 chương + 5 ngoại truyện
Thể loại:
đô thị, hài, HE
Nguồn: http://krazymi.wordpress.com/my-boy/
Mở đầu
Một người là tay mơ một lần yêu đương cũng chưa có, một người là mặt trắng nhỏ nham hiểm có thành tích yêu đương không đếm nổi. Tình cảm của hai người cuối cùng sẽ như thế nào?
Tôi nói với Tần Khoa, anh phải đối xử tốt với em, nếu không coi chừng em làm hồng hạnh leo tường đó.
Tần Khoa bình tĩnh nói, em không xinh đẹp, đầu óc không lanh lợi, tứ chi lại không phát triển, ngũ cốc cũng chẳng phân biệt được, hay mắc sai lầm vào những lúc quan trọng. Em xác định là lúc em leo tường thì bên kia tường có người à?
Tôi bừng tỉnh nói, cũng đúng ha.
Hắn mỉm cười nói, anh thích em, nhưng không còn ai có sở thích quái dị giống anh nữa đâu, vậy nên em phải ngoan ngoãn nghe lời anh, hiểu chưa?
Lực chú ý của tôi chỉ tập trung vào câu đầu tiên của hắn, vì vậy liền vui vẻ gật đầu.
Một lát sau tôi mới ý thức được rằng, mục tiêu đàm phán ban đầu khi nói chuyện với hắn đã ngược lại hoàn toàn với kết quả.
Chương 1: Tôi độc thân
Lúc mới vào học Đại Học, bố già nhà tôi ngàn căn vạn dặn: phải đặt việc học lên làm đầu, không nên không được không cho yêu đương. Tôi luôn nghĩ bố già nhà tôi là người từ thời nhà Thanh xuyên tới, tư tưởng của ông cứng như đá vôi vậy.
Kết quả lại bị ông nhất ngữ thành châm, sắp tốt nghiệp Đại Học tới nơi rồi mà ngay cả mối tình đầu cũng chưa có để mà tạm biệt.
Có đôi khi ngồi xem tiết mục ca nhạc của Đài Loan mà lòng tôi phát lạnh, tôi 21 tuổi rồi, kiểu gái già như tôi nếu như ở Đài Loan thì chính là mấy bà cô già nhiều chuyện hạng nhất chứ còn gì nữa.
Thật ra thì không thể trách tôi, thật đấy.
Năm thứ nhất chỉ lo học hành.
Năm thứ hai học bổng vô vọng, chỉ lo chơi.
Năm thứ ba lấy lại tinh thần, nhìn các bạn nam cùng lớp xung quanh tôi phần lớn đều đã có chủ. Phần còn thừa lại thì, bộ dạng đó, tiêu chuẩn đó…
Đều là bạn cùng lớp, tôi cũng không thể nói không tốt lắm đúng không? Nói chung nó là như vậy đó.
Năm thứ tư, nhiệt tình với việc yêu đương giảm đi nhiều, có lẽ là thời kỳ mơ mộng qua rồi. Hơn nữa còn phải thi lên Cao Học, ai rảnh rỗi nghĩ tới mấy thứ đó.
Nói tóm lại, tôi cứ như vậy đi về hướng gái lỡ thì.
Buồn cười nhất chính là, người sốt ruột trước hết chính là bố già nhà tôi.