Chương 2.

267 40 0
                                    

2

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

2.

Lưu Vũ lẻn ra khỏi khách sạn, chật vật lắm mới lẫn vào đoàn staff, thành công trốn thoát khỏi hàng chục cặp mắt hỏa nhãn kim tinh của paparazzi và fan hâm mộ. Sau một tuần dài hết chụp ảnh lookbook đến quay clip quảng cáo nhãn hiệu, tham gia chương trình giải trí, rồi lại quay cuồng tập luyện vũ đạo bài hát mới, cuối cùng mới lên máy bay từ Bắc Kinh đáp xuống Trùng Khánh cùng cả nhóm, cả người em mỏi nhừ, thật sự chỉ muốn quăng cái danh idol lên tít tận mây xanh, sau đó mặc kệ thiên hạ, mặc kệ hình tượng gì đó đi, ngả người đánh phịch xuống giữa đường, ngủ một giấc ngon lành.

Lưu Vũ kéo lại mũ áo hoodie đen che đi nửa gương mặt, đột nhiên cảm thấy sao mình giống thầy Lelush vậy nhỉ. Mấy hôm trước gặp thầy cũng làm khách mời ở một chương trình giải trí trên đài Hồng Xiêm, thầy vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng, chán nản thế sự ngày nào, giơ ngón cái với em: "Em thực sự là ánh sáng của tôi". Lời này do tổ chương trình mớm cho, thế mà cũng phóng như tên lửa lên no.1 hot search. Từ ngày debut đến giờ, Lưu Vũ không tránh khỏi việc thi thoảng phải "xào couple" để tăng danh tiếng cho nhóm. Nào là Hảo Đa Vũ, Bạo Phong Châu Vũ, Vũ Ngôn Gia, Đại Đảo Cách Cách, Vũ Cái Di Chương, Cửu Vũ Sơ Tình,... đôi lúc Lưu Vũ không hiểu nổi vì sao mọi người có thể nhiệt tình gán ghép couple đến thế. Nhưng dù sao em cũng chẳng để ý mấy, fan thích, nhiệt độ của nhóm tăng, cả nhà cùng vui, thế là được rồi. Đằng nào thì em cũng không được phép nói ra những gì mình thực sự suy nghĩ, càng không được phép nhảy lên "con thuyền" mà em thực sự muốn rời đi cùng chàng Romeo của riêng mình.

Thì ra làm idol không chỉ đem bán tài năng, nhan sắc, mà còn phải đánh đổi cả những xao động của trái tim...

Lưu Vũ mở điện thoại, kéo sáng xuống thấp nhất có thể, ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần như vậy thì sẽ chẳng ai chú ý đến em. Dù cho em đã đeo khẩu trang kín mít, tóc tai thì loà xoà, áo hoodie đen rộng thùng thình, thoạt nhìn chẳng khác nào một cậu nhóc cấp 3 trốn nhà đi chơi, nhưng em vẫn khá sợ bị paparazzi hay người qua đường nào chụp được.

Lưu Vũ không biết người ta sẽ giật một tittle gì với những tấm hình đó, song việc lẻn ra ngoài khách sạn vào buổi tối muộn chắc hẳn chẳng thể gắn với nội dung tốt đẹp gì.

Kể từ ngày debut đến giờ, mặc dù em đã tương đối quen với việc không ngừng bị anti fan công kích, nhưng cảm giác bị người khác ghét bỏ vĩnh viễn không thể nào thích ứng được. Tiệc đóng máy Sáng Tạo Doanh kết thúc, em trốn vào nhà vệ sinh khóc đúng mười lăm phút. Mười lăm phút ấy đổi lại từ nay về sau, dù có đọc được bất kỳ tin xấu nào về mình, em vĩnh viễn không rơi một giọt nước mắt nào nữa. Những ngây ngô, mong manh, yếu đuối, thậm chí cả chút tình cảm mới khe khẽ nảy mầm, em gạt hết đi chính vào khoảnh khắc này.

[Cá Khóc Rồi Biển Biết Chăng] Du MiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ